Các phóng viên có được thông tin đầu tiên muốn xuất bản báo ngay trong đêm, cướp xuất báo trước những người khác.
Nhưng rõ ràng là không thể, họ chỉ có thể chăm chỉ chụp ảnh viết bài để trở thành một trong những bài báo được chú ý nhất.
Sáng hôm sau, khi mọi người nhìn thấy bức ảnh Thư Nhiên và Từ Thận nắm tay nhau trên các tờ báo khác nhau đều kinh ngạc không thể hoàn hồn.
Cho dù đó là đối với những người hâm mộ sách của Thư Nhiên, hoặc chỉ đơn giản là tập trung vào hai người của họ, người qua đường, đây là một sự kiện lớn gây chấn động tâm can bọn họ.
Trong lúc nhất thời, Thư Nhiên và Từ Thận đứng ở đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Trong lòng phần lớn mọi người vẫn là không thể chấp nhận được, sao hai người đàn ông có thể ở bên nhau, đó là biến thái! Hơn nữa còn có mặt mũi công khai tỏ tình, đây là khiêu khích đối với điểm mấu chốt của toàn xã hội.
Những lời chỉ trích chủ yếu tập trung vào Thư Nhiên, bởi vì cậu nổi tiếng hơn, năng động hơn và luôn là thần tượng của nhiều học sinh.
Hôm nay qua đi, phải có rất nhiều người nghiến răng nghiến lợi hận cậu.
Định kiến của mọi người sẽ không vì bao nhiêu điều tốt mà cậu đã làm trong quá khứ mà bù đắp được việc cậu là là người đồng tính.
Không chỉ là thành kiến, mà còn là sự phẫn nộ, ghét Thư Nhiên phá hủy thần tượng hoàn hảo trong tâm trí của họ.
Ngày xưa thích bao nhiêu thì bây giờ cũng nín họng, những lời nhận xét mỉa mai của những người xung quanh khiến nhóm người này cảm thấy mình cũng trở nên bẩn thỉu theo đó.
Cách duy nhất bọn họ có thể vãn hồi tôn nghiêm chính là chửi bới Thư Nhiên, thể hiện lập trường kiên định của mình.
Loại hận này rất đáng sợ, giống như Thư Nhiên nợ bọn họ một cái mạng.
Nếu có một con dao trong tay, có khi bọn họ thực sự dám làm gì đó.
Đáng tiếc lúc này Thư Nhiên đang đi nghỉ mát ở đầu kia trái đất ấm áp, bận tận hưởng thời gian bên người yêu, không hề để ý đến tâm trạng lên xuống của người khác.
Từ Thận bảo cậu đừng đọc tin tức báo chí thì cậu không đọc.
Nhưng Từ Thận lại lén đọc, Từ Thận không quan tâm người khác nói như thế nào về mình, hắn chỉ quan tâm... Thư Nhiên dũng cảm công khai tình cảm với mình, có trở thành kẻ bị dư luận ruồng bỏ hay không.
Trong vòng vài ngày sau khi họ ra nước ngoài, phản ứng trong nước đối với mối quan hệ của họ đã được tiết lộ, phát triển thành phong trào đốt sách, tẩy chay các tác phẩm của Thư Nhiên, v.v.
Do quá nhiều người phản đối, hiệu sách không thể chịu được áp lực, phải dọn sách của Thư Nhiên khỏi kệ.
Bộ phim tài liệu cũng tạm thời bị đình chỉ.
Từ Thận nhíu mày, sau khi đọc được tin tức nhanh chóng nhấc điện thoại gọi điện cho tất cả những người tham gia bộ phim tài liệu để xin lỗi.
Dù sao đây cũng không phải là công lao cá nhân của Thư Nhiên, là tác phẩm mà tất cả mọi người đều vất vả trả giá.
"Không sao không sao," Chủ tịch Ngô nói: "Dù sao cũng đã phát sóng nhiều lần, nên xem đều đã xem rồi. ”
Còn an ủi một tiếng: "Tạm thời hạ khỏi kệ thôi, chờ qua trận vang danh này có lẽ sẽ tốt thôi."
"Cảm ơn." Từ Thận nói.
"Thư Nhiên không sao chứ?" Chủ tịch Ngô quan tâm hỏi.
"Không có việc gì... Em ấy vẫn chưa biết", Từ Thận nói: " Phải xem tình hình trước. ”
"Ai." Ngô xã trưởng thở dài, không khỏi phát sầu thay hai người họ.
Một người rất điềm tĩnh như Từ Thận, sao lại bốc đồng như vậy?
Nhưng Chủ tịch Ngô cũng không nói gì, bởi vì ông không phải người trong cuộc, không hiểu được những người trẻ tuổi này...
Biết rõ sẽ tan xương nát thịt, nhưng vẫn vì chính danh mà liều lĩnh kiên dũng.
Hôm nay, Từ Thận gọi rất nhiều cuộc điện thoại, khiến hắn cảm thấy vui mừng chính là, những người từng làm việc với Thư Nhiên đều hướng về Thư Nhiên của hắn, không có bỏ đá xuống giếng.
Phương diện sự nghiệp không bị ảnh hưởng, doanh nhân làm ăn buôn bán, không phân biệt đồng tính hay dị tính, miễn có lãi là được.
Cho nên, chịu ảnh hưởng lớn nhất chỉ có một mình Thư Nhiên.
Từ Thận xưa nay khiêm tốn trong giới kinh doanh nên không được nhắc đến, mọi người đối với hắn không có nhiều tình cảm, ngẫm lại cũng đúng, quần chúng ngoại trừ mắng hắn vài câu, hình như không làm gì được hắn cả.
Cả một ngày Từ Thận không dính dính lắc lư trước mặt, chỉ bảo vệ sĩ đi cùng mình chơi ở bãi biển, Thư Nhiên đã biết hắn đi làm gì.
Nhất định là hỏi thăm tin tức sau lưng cậu.
Thư Nhiên chơi mệt rồi trở lại căn phòng rộng rãi xa hoa, cười hỏi Từ Thận trên sô pha: "Tình huống thế nào? ”
"Đừng giả vờ nữa, " Thư Nhiên đi qua, ngồi xuống trên người hắn, vòng quanh cổ hắn: "Ăn ngay nói thật, sóng to gió lớn nào mà em chưa từng thấy qua."
Từ Thận ôm lấy cậu không còn cách nào khác, ôm hôn một cái nói: "Có một nhóm người phản ứng tương đối kịch liệt, cho nên... tác phẩm của em có thể tạm thời không bày bán."
"Đoán được." Thư Nhiên nép vào trong lòng Từ Thận nói.
"Em có khó chịu không?" Từ Thận rũ mắt dịu dàng nhìn cậu, vuốt ve tóc cậu, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Thư Nhiên lắc đầu: "Trước khi em làm những điều này, em đã nghĩ tới hậu quả.”
Nói thì nói như vậy, nhưng dù sao cũng là trong một đêm ngã xuống thần đàn, Từ Thận vẫn đau lòng: "Thật sự không khó chịu hả? ”
"Ừm, ngoài chuyện sống chết thì không có gì quan trọng cả, em sống cũng không phải vì danh cùng lợi, những thứ này đều nằm trong tầm tay, " Thư Nhiên ngẩng đầu, tràn đầy thâm tình nhìn Từ Thận: "Ngoại trừ anh ra, em làm chuyện khác cũng đều là thuận tay mà làm, không cưỡng cầu, không chấp nhất. ”
Sau khi cậu nói xong, Từ Thận im lặng hôn cậu, dùng sức bóp chặt quai hàm cậu.
Từ Thận không biết an ủi Thư Nhiên như thế nào, tuy nói giác ngộ của Thư Nhiên rất hoành tráng, người khác quan tâm thế tục, Thư Nhiên căn bản là không quan tâm, cơ hồ không cần hắn an ủi.
"Anh là chấp nhất của em, đúng không?" Từ Thận một tay bóp cằm Thư Nhiên, một tay siết chặt eo Thư Nhiên.
“Phải…” Thư Nhiên bị nụ hôn bá đạo và dữ dội này làm cho choáng váng.
"Vậy thì cho em" Từ Thận lẩm bẩm.
Vậy thì dùng thân thể an ủi đối phương đi.
Thật ra cũng không sao, lúc đầu bọn họ đã hai bàn tay trắng, không, ngay từ đầu đã có được toàn bộ, những thứ khác chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm, so ra kém một hồi tận hoan với người yêu.
Bên trong dãy phòng sang trọng là một mớ hỗn độn.
Hai người ở bên trong căn bản không đi ra, Thư Nhiên cả ngày trần như nhộng, đói bụng Từ Thận cho cậu ăn cơm, đút nước uống, thời gian còn lại quấn lấy nhau vui vẻ không biết mệt mỏi.
Mới đầu Thư Nhiên còn có lòng hiếu thắng, nghĩ Từ Thận nói như thế nào cũng ba mươi mấy rồi, mình kém 4 tuổi cũng có một 'thằng em' không thể thua, tăng thêm sức lực không chừng có thể ép khô Từ Thận, kết quả chính là… cậu bị Từ Thận ép khô, khóc lóc kêu xin nghỉ ngơi.
"Em chỉ chút tiền đồ này thôi." Từ Thận vỗ cậu cười mắng.
Bà xã này của hắn vì không phải chịu khổ, cho tới bây giờ cầu xin tha thứ đều rất trơn tru, một chút cốt khí không chịu thua cũng không có, Từ Thận ngược lại hy vọng Thư Nhiên có cốt khí một chút, để hắn tận tình phát huy.
Nếu không khi đối phương tui tủi xin tha là hắn lại mềm lòng.
"Cũng không phải như hồi hơn hai mươi tuổi, em chịu không nổi." Thư Nhiên nói, lúc hưởng thụ rất vui, ngày hôm sau đau lưng đau lách thì sao?
"Không chịu nổi hả? Anh kiểm tra một chút." Từ Thận nói xong liền đi kiểm tra.
"Cũng không phải chỗ đó." Thư Nhiên không sợ, thoải mái cho đối phương xem.
"Không có làm sao, " Từ Thận cười hôn đầu gối cậu một cái: "Anh nuôi tốt. ”
Nếu không phải hắn nuôi tốt, cũng không dám hành động như vậy.
"Đừng có mà tự kiêu, tiếp tục cố gắng đi." Thư Nhiên cười, nhẹ nhàng đạp bả vai bạn trai một cái, mà đối phương lập tức bắt lấy cậu, giả vờ ăn miếng trả miếng, chọc cho trong phòng vang lên một tiếng kháng nghị ngọt ngào.
“Anh còn chưa mở miệng đã hét lên rồi.” Từ Thận giễu cợt nói.
"Hừ..." Thư Nhiên dùng một chân khác đá văng tay hắn, đoạt lại tự do.
Một tuần sau, kỳ nghỉ của Từ Thận kết thúc, hắn dẫn theo vợ được mình nuôi béo tốt rạng rỡ, từ từ trở về nước.
Trước khi xuống máy bay, Từ Thận hỏi: "Vợ, có nên đeo khẩu trang và mũ không?"
"Không cần." Thư Nhiên nói: "Không đeo, phải lên báo."
Từ Thận phì cười một tiếng, cảm giác vợ mình bị khơi dậy tâm lý phản nghịch, giống như máy bay chiến đấu nhỏ.
"Có sợ bị ném trứng thối không?"
"Vậy anh giúp em đỡ một chút."
"Được."
Thư Nhiên kéo cánh tay Từ Thận, đến lối ra, thật đúng là rất sợ có trứng thối, nhưng hình như là mình suy nghĩ nhiều, người vây xem bọn họ cũng không nhiều, huống hồ còn có vệ sĩ vây quanh.
"Anh Thận", Thư Nhiên sờ sờ mũi: "Chúng ta đánh giá quá cao danh tiếng của mình rồi.”
Có vẻ như tự mình đa tình.
"Tiếp tục cố lên, " Từ Thận cầm tay Thư Nhiên khoác lên cánh tay mình: "Anh Thận hiện tại rất vui vẻ."
"Xùy..." Thư Nhiên nở nụ cười.
Mấy ngày trước hai người mới gây ra sóng to gió lớn, bây giờ lại công khai ân ái ở sân bay, bọn họ không lên báo thì ai lên báo.
Đám người tẩy chay kia nhìn mà tức giận đến đau hết cả ruột gan, nhưng hình như cũng hết cách với họ.
Cho dù bây giờ trên thị trường không bán tác phẩm Thư Nhiên thì cậu vẫn sống rất tốt.
Hơn nữa bọn họ đều quên mất một chuyện, thù lao bản thảo tác phẩm của Thư Nhiên vẫn dùng để làm công ích, số tiền này thường xuyên không ngừng chuyển đến các đơn vị làm công ích.
Bây giờ tác phẩm không bán nữa, sẽ không còn thu nhập khổng lồ này.
Bản thân nhà văn Thư không còn đi ra ngoài kinh doanh, không có tiền quyên góp, rất nhiều quần chúng sẽ không nhận được tiền từ thiện.
Đám người điên cuồng tẩy chay tác phẩm của Thư Nhiên, căn bản không biết, số tiền này đối với những người dân cần giúp đỡ mà nói, đến tột cùng quan trọng đến mức nào.
Các đơn vị chờ Thư Nhiên cấp phát tiền, mắt thấy tình huống không xong, hiện tại đều gấp đến độ bốc cháy.
Đối với bọn họ mà nói mặc kệ Thư Nhiên là đồng tính luyến ái hay dị tính, họ chỉ biết rằng quỹ từ thiện do Thư Nhiên phân bổ hàng năm có thể giúp đỡ hàng nghìn người, đây là những sự giúp đỡ thực sự, so với hội chỉ hô khẩu hiệu mạnh hơn nhiều.
Dứt lời một đám người kiên quyết tẩy chay, lại nói đến người ủng hộ.
Bọn họ cũng có số lượng khổng lồ, rất nhiều đều là trí thức, tổng thể mà nói tương đối lý trí, bình thản, không có cảm xúc quá kịch liệt, bởi vậy lần đầu tiên không có ra mặt tỏ thái độ.
Dù sao lúc đó cũng là một mớ hỗn độn, vội vàng bày tỏ ý kiến cũng vô ích.
Không phải sợ chuyện, vì là người có lý trí nên đương nhiên có tổ chức và kỷ luật.
Bọn họ đều đang tìm tư liệu để viết bài, kết nối các đồng chí, cùng nhau chiến đấu tạo ra một cuộc chiến đẹp nhất có thể.
Không phải là quyền tự do yêu đương của một người cụ thể nào, mà là quyền tự do của tất cả mọi người.
Vào một buổi sáng bình thường, nhiều tác giả cùng nhau đăng bài trên các báo và tạp chí như đã hẹn trước, nội dung rất phong phú nhưng luôn xoay quanh những sự việc đang gây xôn xao dư luận thời gian gần đây.
Bọn họ có chút sửa sang lại danh sách quyên góp mấy năm nay của Thư Nhiên, trình bày sự thật và thảo luận về thành tích của cậu, có người thay Thư Nhiên bất bình, kêu gọi Thư Nhiên và tác phẩm của Thư Nhiên tiếp tục trở lại với công chúng, bình tĩnh giải thích, nếu Thư Nhiên không kinh doanh, sẽ gây ra hậu quả gì.
Trong đó bài báo hấp dẫn nhất, chắc chắn là danh sách quyên góp mà Thư Nhiên đã tích lũy được trong mười năm qua, từng cái một nối tiếp nhau, đó là một số liệu khủng khiếp cần cả một trang để ghi lại.
Cũng như những thay đổi mà cậu mang lại, việc đọc từng mẩu dữ liệu khiến người ta sởn gai ốc.
Tác giả viết: "Tôi biết từ ngân hàng rằng trong tài khoản dưới tên của nhà văn Thư, không có hề có một xu tiền tiết kiệm, tất cả thu nhập của cậu được chuyển đi khắp nơi, trở thành quỹ từ thiện."
Tác giả viết: "Theo tôi, nhà văn Thư có thể rút lui khỏi đám đông ồn ào bất cứ lúc nào. Không phải cậu ấy cần chúng ta, mà là chúng ta cần cậu ấy."
Đồng thời, những người hâm mộ sách luôn ủng hộ Thư Nhiên cũng tập trung tại hiệu sách, yêu cầu hiệu sách bổ sung các tác phẩm của Thư Nhiên,, bọn họ không sai, không nên bị đối xử bất công như vậy!
Danh sách quyên góp dài cả trang giấy thực sự gây sốc, khiến người ta có cảm giác lời mình nhẹ nhàng nói ra, thật sự quá không có phân lượng, tự ti xấu hổ.
Đến thời điểm này, sự kiện tẩy chay đã kết thúc nhanh như chớp, tác phẩm của Thư Nhiên tiếp tục được bán rầm rộ.
Trải qua nhiều lời giới thiệu long trọng như vậy, cậu càng nổi danh hơn so với trước kia, tựa như Từ Thận nói, sau khi biết được thành tích của cậu không ai sẽ ghét cậu nữa.
Những người hâm mộ sách luôn luôn tự hào về Thư Nhiên, cũng rất vui mừng vì đã bảo vệ được cậu.
Và khi nào nhà văn Thư sẽ viết một cuốn sách mới!
Sau khi công khai chuyện tình cảm, cậu chưa từng xuất hiện nghiêm túc trước mặt công chúng, nhưng ảnh đi du lịch ngọt ngào với người yêu bị phóng viên chụp lại rất nhiều.
Những người hâm mộ sách chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cậu từ những tờ báo lá cải linh tinh..
Nhìn thấy hai anh đẹp trai một lúc, trông cũng rất xứng đôi, nên cũng dần tiếp nhận chuyện thần tượng có bạn trai.
Chủ yếu là, điều kiện cá nhân, tính tình của Từ Thận rất tốt, còn đối xử rất tốt với thần tượng của họ.
Khi hai người ra ngoài luôn tay trong tay, nhà văn Thư luôn ôn nhuận như ngọc với thế giới bên ngoài, nhưng không ít người bị chụp được ảnh cậu phát giận với ông chủ Từ, động một chút là trừng mắt, chỉ chỉ trán người ta.
Thư Nhiên nhàn rỗi ở nhà tới tháng thứ hai, thời tiết bắt đầu ấm áp, cậu cùng Từ Thận nghỉ cuối tuần đi dạo chợ.
Phóng viên ở bên đường chụp được cảnh hai người bọn họ mua báo lá cải viết về mình ở sạp báo đọc, bàn tay của ông chủ Từ vẫn vòng quanh eo nhà văn Thư, rất thân mật.
Để nghe họ nói gì, phóng viên đã cẩn thận tiến lại gần.
Mặc dù như vậy vẫn bị Từ Thận nhìn thấy, nhưng Từ Thận không bảo vệ sĩ giải quyết, ngược lại còn phất tay chào hỏi người ta, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Phóng viên ngày càng mạnh dạn tiếp cận, cuối cùng cũng nghe được họ nói gì.
"Tất cả mọi người đều kêu gọi em sáng tác, em đã nhàn rỗi mấy tháng rồi, thật sự không định làm việc đấy à?" Từ Thận nhéo nhéo eo Thư Nhiên hỏi.
"Không có cảm hứng, em cũng hết cách." Thư Nhiên vừa lật báo vừa nói.
"Là không có cảm hứng hay lười biếng?" Từ Thận hỏi đúng câu phóng viên muốn hỏi!
"Đúng là thật sự không có cảm hứng" Hai người đi về phía chợ, giọng Thư Nhiên loáng thoáng truyền đến: “Hay là em xuất bản một album có ảnh của hai chúng ta, viết truyện về những bức ảnh đó nhé?”
Chỉ là cậu tâm huyết dâng trào, thuận miệng nhắc tới thôi, cũng không nhất định sẽ xuất bản.
Nhưng phóng viên nghe được, ngày hôm sau tin tức nhà văn Thư sẽ phát hành album đã bị lộ ra ngoài.
Thư Nhiên: "..."
Thư Nhiên có vẻ rất mông lung: "Vì sao, lời em thuận miệng nói cũng lộ ra ngoài! ”
Từ Thận xem bức ảnh đính kèm nói: "Bởi vì ngày hôm đó có phóng viên. ”
"Vậy sao anh không nói cho em biết?" Thư Nhiên trợn mắt nắm cổ Từ Thận lắc lắc: "Chuyện quan trọng như vậy, anh phải nói cho em chứ! Lỡ như em nói chuyện gì không nên nói..."
"Khụ khụ, đang trên đường phố, em có thể nói cái gì không nên nói chứ..." Từ Thận không hề phản kháng, mặc cho vợ hành hạ mình.
"Lần này hay rồi, không trâu bắt chó đi cày, không xuất bản cũng phải xuất bản!" Thư Nhiên thật sự chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, dù sao quyển sách này quá khiêu chiến thần kinh nhân dân, có lẽ…sẽ không ra được lợi nhuận đúng không?
"Xuất bản coi như lưu niệm." Từ Thận còn rất ủng hộ.
Thư Nhiên chụp cho hắn rất nhiều ảnh đẹp, hắn nghĩ… Hãy để mọi người nhìn mình từ góc độ của Thư Nhiên, để trải nghiệm cảm giác được Thư Nhiên yêu là gì, sẽ khiến người ta ghen tị.
Vậy thì ghen tị đi.
"Vậy thì em... Sắp xếp lại. "Thư Nhiên nói, ảnh chụp của bọn họ rất nhiều, từ ảnh cũ, rất cũ, đến chụp gần đây, rất nhiều rất nhiều.
Thư Nhiên vừa sửa sang lại, vừa nhớ lại câu chuyện của những bức ảnh, dùng bút viết vào cuốn sổ, vài bức lâu quá quên, liền cầm đi hỏi Từ Thận.
Đối phương nhớ rất giỏi, thế mà nhớ rõ tất cả.
Thư Nhiên mất mấy ngày mới sắp xếp xong, đây không phải ngụy trang nhật ký tình yêu sao?
Nhớ rõ lúc trước hai người bọn họ còn bàn bạc chuyện này, nghĩ ra một nhật ký tình yêu gì đó, bây giờ coi như là hoàn thành tâm nguyện.
Lật giở những bức ảnh đã được sắp xếp, diện mạo và khí chất của người trong ảnh đã thay đổi từ trẻ trung sang trưởng thành, và câu chuyện giữa hai người họ cũng dần chuyển từ không hiểu ngập ngừng sang quen thuộc.
Bây giờ là một trạng thái hoàn toàn hài lòng.
Cân nhắc nhiều lần, Thư Nhiên tổng hợp lại rồi đem đi xuất bản.
Bây giờ vẫn có thể xuất bản, một vài năm sau đó bắt đầu hạn chế, vì vậy tốt hơn là xuất bản sớm.
Về phần doanh số bán hàng, cậu cảm thấy hẳn là sẽ rất bình thường.
Số lượng sách được xuất bản càng nhiều thì người ta càng ít chú ý đến việc bán được bao nhiêu cuốn sách.
Mãi cho đến khi nhân viên gọi điện báo doanh thu tốt, Thư Nhiên còn tưởng rằng là an ủi, cuối cùng nghe nói sách đã được tái bản nên mới tin doanh số bán hàng thực sự tốt.
Cũng đúng, đều là trai đẹp mà, cho dù không để ý đến tình yêu, chỉ để ý đến nhan sắc cũng rất đáng để sưu tầm một quyển.
Từ Thận đâu chỉ cất giữ một quyển, hắn sưu tầm rất nhiều, Thư Nhiên nghi ngờ người này cống hiến không ít số liệu cho doanh số.
Là như vậy, Từ Thận nghe nói sau này sẽ hạn chế xuất bản đề tài đồng tính luyến ái, nhưng lại có rất nhiều độc giả muốn đọc, hắn lo người ta không xem được.
"Sao, sau này anh mở phòng triển lãm à?" Thư Nhiên nói.
"Có gì không thể, anh mở một phòng triển lãm theo chủ đề của chúng ta. " Từ Thận mỉm cười, nói: "Tham quan miễn phí."
"Anh thật là… nói là làm luôn. "Thư Nhiên không nói nên lời.
Nhưng nghĩ lại chuyện của mình này cũng rất ngọt ngào.
Vì vậy, cậu mỉm cười.
Chỉ hy vọng mọi người sau này sẽ không bị tổn thương vì sự thể hiện tình yêu điên cuồng này.
Nửa năm sau khi mối quan hệ của họ được tiết lộ, họ đã xuất bản album thử thách thần kinh này, không còn nhiều tiếng mắng chửi nữa, chỉ có một ít lẻ tẻ, có Từ Thận và bạn bè xung quanh cố ý ngăn cản, vì vậy không đến được trước mặt Thư Nhiên.
Thế là nhà văn Thư và ông chủ Từ sau cuộc chiến này giống như hai con ngựa hoang chạy rông, không kéo lại được.
Ra ngoài thoải mái thể hiện tình cảm, bất kể phóng viên chụp được hai người bọn họ ở đâu, đều là mười ngón tay siết chặt, nếu không chính là kề vai sát cánh, làm cho vợ chồng mới cưới ao ước.
Đều nói bảy năm sẽ rục rịch gì đó, hai người này mười bốn năm còn dính nhau như sam, quần chúng nhân dân không ít lần bị show ân ái vào mặt.
Trước sau ngày kỷ niệm năm nay, cũng là tháng sáu, Chu Huệ bên nhà gọi điện thoại tới, nói Chu Quốc Đống bị bệnh, hỏi Thư Nhiên có trở về thăm hay không.
Thư Nhiên cảm thấy không sao nên trở về.
Từ Thận không thể để cậu về một mình nên cũng đi theo, hai người trở về vừa nhìn mới biết được, Chu Quốc Đống đâu có bệnh nặng gì, mấy năm nay nuôi đến trắng trẻo mập mạp, nói bệnh chẳng qua là muốn Thư Nhiên trở về thăm ông mà thôi.
Người già cũng giống như một đứa trẻ, đôi khi chỉ hành động một chút, cần được con cái dỗ dành mới cảm thấy thanh thản.
"Không phải vấn đề gì..." Chu Quốc Đống nói: "Ba bảo Tiểu Huệ đừng làm phiền các con nữa, ai biết nó vẫn gọi điện thoại cho các con. ”
Bình thường, một năm cũng chỉ gặp bọn họ một lần.
Lần đó còn rất ngắn ngủi.
"Con đã đọc báo cáo sức khoẻ rồi, thực sự không phải là một vấn đề lớn, " Thư Nhiên nói, "Sau này chú ý nhiều hơn đến chế độ ăn uống, tốt nhất là nên ăn nhạt."
"Ai." Chu Quốc Đống cảm thấy nhẹ nhõm.
"Chỗ nên tiêu tiền cũng đừng tiết kiệm." Thư Nhiên đánh giá chuyện của mình và Từ Thận, những thứ nên biết cũng đều biết.
Cho nên lần này trở về, cậu liền chỉ thẳng vào Từ Thận khai sáng nói: "Tuy rằng tiền dưới danh nghĩa con đều quyên góp, nhưng anh Thận có tiền, anh ấy cũng tính là nửa con trai của ba. ”
Chu Quốc Đống biết, nhưng hiện tại nghe xong biểu tình vẫn phức tạp, giống như chim cút không nói gì.
"Đúng, Thư Nhiên chính là vợ con." Từ Thận không giấu diếm, hắn cứ như vậy công khai ở trước mắt bao người, nói vợ hắn là Thư Nhiên, sau đó ác ý tràn đầy thưởng thức sắc mặt đặc sắc của Chu Quốc Đống.
Để người Chu gia biết, mấy năm nay Thư Nhiên không tìm vợ đều ở bên cạnh mình.
Nhưng Chu Quốc Đống cũng không nói gì, vẫn ngậm miệng như trước không đề cập tới.
Ông nào dám nói, nếu trong cơn tức giận hai người này không bao giờ trở về nữa, chịu thiệt không phải vẫn là ông sao!
Từ Thận còn rất tiếc nuối, nếu Chu Quốc Đống náo loạn thì vui nha, hắn có thể quang minh chính đại độc chiếm Thư Nhiên, về sau không bao giờ để ý đến những người này nữa.
Thật ra lúc sự tình vừa xảy ra, người Chu gia cũng nghe một ít lời đồn nhảm, ví dụ như Chu Cường còn ở trong thôn, không ít lần mắng Thư Nhiên là kẻ gây rối, chuyện tốt không tới phiên hắn, làm chuyện xấu lại liên lụy đến hắn cũng bị mắng.
Sau đó tình hình đảo ngược, mọi người lại bắt đầu nói chuyện của Thư Nhiên là chuyện tốt, nhưng Chu Cường chẳng nhận được mấy lời tốt đẹp, trong lòng hắn tức giận vô cùng.
Cũng may, trong lòng mẹ hắn vẫn có đứa con trai như hắn, thỉnh thoảng sẽ tiếp tế cho hai người bọn họ.
Lần này Thư Nhiên và Từ Thận trở về quê hương, vẫn ở trong nhà cũ.
Theo thời gian không có người ở, ngôi nhà mang nhiều kỷ niệm của họ nay đã cũ kỹ và bụi bặm.
"Trong nhà không ai ở, thật sự rất nhanh hỏng.” Thư Nhiên thở dài.
"Không có hơi thở con người, quả thật rất dễ rách nát." Từ Thận gật đầu.
Nhưng hai người bọn họ không ghét bỏ, vẫn nghiêm túc quét dọn sạch sẽ.
Ở trong mắt Thư Nhiên, mọi chỗ ở nơi này đều là bóng dáng Từ Thận khi còn trẻ, bổ củi, sắc thuốc trong sân, múc nước, giết cá bên giếng nước, nấu cơm, ôm cậu sưởi ấm trong phòng bếp.
Tất nhiên, phòng ngủ là nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm nhất, ngẫm lại mà bật cười vì ngượng ngùng.
Ở trong mắt Từ Thận, mọi nơi ở chỗ này cũng có bóng dáng của thiếu niên Thư Nhiên, đứng ở dưới tàng cây lựu nhìn trộm mình, ngồi ở bên bàn tròn nói cười rôm rả, ghé vào lan can ban công chờ đồ ăn sáng, cùng với con người thẳng tắp đưa lưng về phía giường viết chữ, nhiều lắm.
Rõ ràng cậu ở bên cạnh, nhưng vẫn rất nhớ cậu.
"Anh Thận?" Thư Nhiên đột nhiên bị ôm lấy, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cũng ôm lấy Từ Thận, hai người lẳng lặng đứng ở trong sân ôm nhau.
"Nhớ em lắm." Từ Thận nghẹn ngào nói.
Ba chữ đơn giản, nhưng Thư Nhiên dường như hiểu được cảm giác của Từ Thận lúc này, cậu cười cười: "Em cũng vậy."