Xuyên Về 1983

Chương 30



Hơn một giờ sáng, ngôi sao mai treo trên bầu trời đang tỏa sáng rực rỡ.

Vương Cẩu Hùng trèo lên đầu xe nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy Từ Thận cùng Thư Nhiên ngủ chồng lên nhau, ngủ lộn xộn, phóng mắt nhìn lại cũng không phân biệt được chân nào là của ai.

Ngủ chồng lên nhau cũng không có gì sai, cho nên Vương Cẩu Hùng không nghĩ tới, trước kia Từ Thận chưa từng ngủ chồng lên nhau với các huynh đệ khác như thế.

"Anh Thận." Y nhỏ giọng đánh thức Từ Thận.

Từ Thận rất tỉnh, lập tức mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là nhìn lòng ngực mình, phát hiện Thư Nhiên đang ngủ say, bèn giơ tay giúp đối phương lau mồ hôi trên trán…

Nếu hắn thức dậy, Thư Nhiên cũng sẽ tỉnh, cũng hết cách, đến lượt hắn phải đứng dậy canh đêm.

"Nóng quá." Thư Nhiên tỉnh lại, cảm giác cả người ướt đẫm.

"Xuống dưới hóng gió đi, xuống chiếu ngủ." Từ Thận đứng lên xuống xe trước, đưa tay đón Thư Nhiên, hắn không thể để Thư Nhiên ở một mình trong không gian nhỏ hẹp này với người khác, hắn ghen.

Thư Nhiên mơ mơ màng màng xuống xe, nằm chết dí xuống chiếu bên ngoài, trong nháy mắt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nằm hóng gió tự nhiên sảng khoái hơn gấp trăm lần so với ngồi trong xe.

Cậu không biết sở dĩ mình nằm thoải mái như vậy, tất cả đều là bởi vì Từ Thận lấy cành liễu, vất vả đuổi muỗi và côn trùng bay cho cậu, nếu không cậu đã bị cắn khắp người từ lâu rồi.

Ngủ đến tận hừng đông, Thư Nhiên mặc dù còn ngái ngủ nhưng vẫn tỉnh dậy, đá Từ Thần một cước: “ Anh nằm xuống ngủ đi.”

Sợ mình ngủ gật, Từ Thận vẫn ngồi dựa lưng vào lốp xe, nghe vậy hắn nhìn chân trời trắng bệch: " Sắp xuất phát rồi, ngủ không được bao lâu."

"Có thể ngủ được bao lâu thì ngủ bấy lâu." Thư Nhiên ngáp dài ngồi dậy, dụi dụi con mắt đau nhức.

"Vòng đầu tiên Cẩu Hùng lái xe, không sao." Từ Thận nhìn Thư Nhiên cười.

"Này, " Thư Nhiên cũng nhìn hắn: "Anh có thể đừng nói nhảm nữa không?" Là đàn ông thì sảng khoái chút đi, đừng lúc nào cũng giày vò bản thân.

Từ Thận sợ nhất vợ căng mặt quản mình, bèn bất lực ho khan một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống, cành liễu trên tay cũng bị đối phương đoạt lấy, quất lên người hắn hai cái.

"Em đánh anh làm gì, anh nghe em rồi mà." Từ Thận bị đánh nhưng vẫn cười nói.

Hơn 5 giờ chiều cùng ngày, 7-8 chiếc xe tải lớn của họ cuối cùng đã lảo đảo lái xe đến nhà máy hợp tác, chờ đợi để nhận hàng.

Từ Thận và Thư Nhiên không rời đi nhanh như vậy, giao xe cho các anh em khác, dặn dò bọn họ chất hàng lên xong thì trở về, không cần chờ bọn họ.

Có Lý Kiệt ở đây thì không cần không lo lắng.

Thư Nhiên hai chân đạp trên vùng đất của thành phố lớn hạng nhất tương lai, nhìn xung quanh vẫn hoang vắng, không phồn hoa như trong tưởng tượng, đoán chừng ở trung tâm thành phố sẽ tốt hơn.

"Anh Thận, bây giờ chúng ta đi đâu?" Thư Nhiên mang theo một chiếc ba lô vải bò, trong đó có những vật dụng cần thiết hàng ngày, còn có sổ tay và bút, cảm giác như một người làm thuê ở phía nam

Đoán chừng những người khác nhìn cậu cũng nghĩ như vậy.

“Về nhà nghỉ trước đi.” Từ Thần vác trên lưng đống hành lý và tiền bạc, hắn dẫn theo Thư Nhiên chen lên một chiếc xe khách, đông người như thế nhưng hắn không kiêng dè nắm chặt cánh tay Thư Nhiên, sợ người khác chèn ép vợ hắn.

Thấy còn một ghế trống, Từ Thận đẩy Thư Nhiên ngồi xuống, người cô đến trễ một bước trừng mắt nhìn bọn họ, lẩm bẩm bằng tiếng địa phương.

Dù sao lại nghe không hiểu, Từ Thận đứng ở bên cạnh vợ có vẻ bình thản tự nhiên, còn Thư Nhiên thì nóng bừng mặt, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chuyện như thế, muốn đứng lên nhường chỗ, nhưng chỗ ngồi là Từ Thận yêu thương cậu mới tranh thủ cho cậu nên vẫn không nhường.

So sánh ra, Từ Thận quả nhiên là một lão giang hồ, am hiểu đạo lý da mặt dày, thông minh.

Từ Thận thấy vợ ngượng ngùng, cười cười, sau này ra ngoài chạy với hắn miết rồi cũng thành thạo thôi.

Nhà nghỉ, chỗ đăng ký.

Thư Nhiên nhìn chiếc điện thoại quay số màu trắng trên quầy, thu hút sự chú ý của Từ Thận, giải thích cho cậu: "Đây là điện thoại."

Thư Nhiên nghĩ: Em biết đây là điện thoại.

Chỉ là tương đối hứng thú khi nhìn thấy loại đồ cổ đã sớm rời khỏi giai đoạn lịch sử nhiều năm.

Sau khi đăng ký, họ được nhân viên nhà nghỉ dẫn đến phòng. Nhà nghỉ này rất đẹp, hành lang rộng rãi sạch sẽ, phòng ốc sáng sủa ngăn nắp, ước tính chi phí ở một đêm không hề thấp.

"Cần phòng tốt như vậy à?" Thư Nhiên buông ba lô xuống, chỉ thấy trong căn phòng vuông vức chừng hai mươi mét vuông có một chiếc giường kê sát vào tường, bên cạnh là một bộ bàn ghế, sô pha bọc ren, trên mặt bàn bày hai cái ấm nước.

"Được không?" Từ Thận lập tức rót hai ly nước, vẫn nóng, để nguội mới uống: “Đây là phòng bình thường.”

"Đùa em à?" Thư Nhiên trợn trắng mắt với Từ Thận, coi thường cậu 'chưa từng thấy thế giới bên ngoài' đúng không?

"Đừng tiết kiệm tiền, nghỉ ngơi cho tốt." Từ Thận bị vạch trần, lấy lòng cười cười.

Hai ngày nay mệt mỏi quá sức, mình thì thôi đi, cũng không thể để vợ mình chịu tội theo được.

"À." Thư Nhiên chỉ là sợ mình kéo cao tiêu hao của Từ Thận, quên đi, dù sao sau này sẽ kiếm lại được, thấy có phòng vệ sinh riêng biệt có thể tắm rửa, cậu rất vui.

"Lúc trước anh đã từng ở chỗ này chưa?" Thư Nhiên thấy Từ Thận rất là quen đường quen lẻo.

"Một hai lần." Từ Thận nói.

Hai năm nay đã từng tới ven biển rất nhiều lần, nhưng không phải lần nào cũng cần ở nhà nghỉ, rất nhiều lúc ở luôn trên xe cho qua tàm tạm, hoặc là ở trong nhà máy tùy tiện một đêm, hắn không có để ý.

Uống một ít nước, Thư Nhiên khẩn cấp nói: "Anh Thận, vậy em đi tắm trước."

Hai ngày nay ngồi trên xe, toàn thân nhớp nháp khó chịu, cậu cảm thấy Từ Thận chắc cũng vậy, tìm quần áo xong quay đầu lại nói: " Anh muốn đi cùng không?"

Phòng tắm sang trọng này khá rộng rãi, chứa hai người hẳn là dư dả.

Từ Thận đang tu nước ừng ực, nghe vậy thiếu chút nữa sặc, phỏng chừng không ngờ vợ sẽ mời mình cùng...tắm: "Hả?"

“Hả?” Thư Nhiên cũng giả bộ với hắn.

"Em vừa nói cái gì?" Nụ cười của Từ Thận, nhìn thế nào cũng có chút thiếu nợ.

"Em có nói gì đâu." Thư Nhiên không chiều theo hắn.

"Em có nói." Từ Thận nghe rõ ràng, Thư Nhiên đang mời mình cùng đi tắm: "Được, em vào trước đi, anh đến ngay đây."

"À." Thân là người đề nghị, Thư Nhiên lần cảm thấy nóng mặt, thầm nghĩ, Từ Thận không phải là hiểu lầm chứ?

Cậu đề nghị cùng nhau tắm, hoàn toàn là vì để cho Từ Thận thả lỏng chút chứ không có ý gì, ngồi xe hai ngày mệt mỏi rã rời, quỷ mới có thể trong đầu toàn xx.

Cho nên Thư Nhiên đặc biệt thêm một câu: "Chỉ tắm rửa đơn thuần thôi."

"Hở?" Từ Thận ngẩng đầu nhìn cậu, chớp chớp mắt nói: "Đúng mà, không thì sao?"

Thư Nhiên biết người này lại giả bộ ngây thơ, nói một câu không có gì, cầm quần áo của mình đi vào.

Từ Thận cười cười, thật ta hắn đã sớm mơ tưởng tới việc tắm chung với Thư Nhiên, chỉ là vẫn không có cơ hội thực hành.

Luôn luôn cảm thấy … khi là tình cảm đến trình độ nhất định mới có đãi ngộ như này.

Không ngờ Thư Nhiên có thể vui vẻ như thế, hắn cũng rất vui.

Nói là tắm rửa đơn thuần, nhưng bình thường hai người tắm riêng rất nhanh, hiện giờ chen chúc cùng một chỗ, tốn thời gian gấp đôi, miệng đàn ông quả nhiên là quỷ gạt người. Chờ bọn họ tắm rửa mỹ mãn xong, bên ngoài cửa sổ bầu trời đã tối đen.

Nhà nghỉ không phục vụ cơm, họ vẫn phải đi ra ngoài ăn.

Thư Nhiên nhàn nhã đi theo bên cạnh Từ Thận, vừa tắm rửa xong mặt mày lười biếng, ăn mặc tùy ý, nhưng tỷ lệ người ta quay đầu lại nhìn vẫn rất cao.

Điều đó khiến cậu ngạc nhiên, còn tưởng rằng ở bên cạnh Từ Thận mình chỉ xứng làm chiếc lá xanh.

So với sự hào phóng của Thư Nhiên, Từ Thận cực kỳ không vui khi người khác nhìn Thư Nhiên như thế, đáng tiếc lúc này còn chưa có dịch vụ giao hàng, bọn họ chỉ có thể ăn ngoài đường.

Tối nay ăn…cơm niêu đất.

Thư Nhiên nghĩ tới cơm niêu bèn sửng sốt, khẽ cười rộ lên, Từ Thận hỏi cậu cười cái gì, cậu tiến lại gần nói với Từ Thận cái con sâu gạo ngu ngốc(?), khiến Từ Thần cũng cười không nói nên lời.

“Nhưng người bên họ đúng là ăn rất nhiều thứ kỳ quái.” Thư Nhiên nói: “Ví dụ như giun cát, trông giống như giun đất.” Đáng tiếc không có điện thoại di động, bằng không cậu có thể cho Từ Thận xem ảnh chụp, khiến Từ Thận ghê tởm cùng.

"Em biết à?" Từ Thận nhìn vợ, luôn thắc mắc tại sao Thư Nhiên lại biết nhiều như vậy?

"Đọc sách đó." Thư Nhiên nói.

Dù sao cũng sẽ không có người đoán được bí mật của cậu, cho dù bọn họ không tin hay là cảm thấy kỳ lại, cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà báo cảnh sát bắt cậu.

Nếu như là Từ Thận, phỏng chừng sau này tình cảm sâu đậm… thì sẽ nói, Thư Nhiên không chắc lắm, đi một bước xem một bước.

"À." Từ Thận cũng không hỏi nhiều nữa, những thứ này không quan trọng.

Hai người gọi hai loại cơm niêu, muốn ăn trong bát của nhau, chỉ cần đưa tay múc một muỗng, đương nhiên là tránh ánh mắt của người khác.

Cũng may lúc này đã tương đối muộn, trong quán ăn cũng không có bao nhiêu người.

Thỉnh thoảng nhìn hai người bọn họ chỉ có duy nhất một bàn các cô gái trẻ tuổi, Thư Nhiên mấy lần trông trừng đều gặp được tầm mắt của các cô, quay đầu nhỏ giọng nói với Từ Thận: "Tại anh đấy, Trương Phong dẫn điệp, hồng hạnh xuất tường."

(Ý nghĩa chỉ người chăng hoa, câu gốc là Trương Phong dẫn điệp, trong phòng bất an.)

Từ Thận cũng nhìn thoáng qua chỗ đó, thấp giọng: "Không chừng đang nhìn em đấy. " Sao mà hắn hồng hạnh xuất tường được? Rõ ràng lo cho gia đình, rất yêu vợ mà.

Là có khả năng này, Thư Nhiên không tiếp tục chỉ trích đồng chí Từ Thận nữa, nhét đồ ăn vào miệng nói: "Mau ăn đi, buồn ngủ chết em rồi."

"Em đang cổ vũ mình đấy à?" Từ Thận sắp ăn xong rồi.

Thư Nhiên so sánh nồi cơm nhỏ của hai người, không khỏi xấu hổ ho khụ: "..."

Từ Thận biết sức ăn của cậu có hạn, nên cực kỳ yêu thương giúp cậu san sẻ.

Trở lại nhà nghỉ, hai người lưu loát cởi quần áo, chìm vào giấc ngủ, ngủ đến tận trưa, sau khi tỉnh lại, một cước đá văng Từ Thận đang đè mình, lấy đồng hồ đeo tay dưới gối ra: "Hôm nay bắt đầu làm việc đúng không? 11 giờ rồi.”

"Ừ." Từ Thận cũng tỉnh, tiến đến ôm Thư Nhiên một cái xong mới đứng lên, trời nóng như vậy, trước tiên đi rót nước cho Thư Nhiên uống.

"Đi đâu?" Thư Nhiên thò đầu qua, hớp hai hớp từ cốc nước trong tay Từ Thận.

"Xưởng may mà lúc trước đã hợp tác, qua tham quan một chút." Từ Thận uống xong phần nước thừa của vợ, phát hiện Thư Nhiên nhìn mình, hắn nhướng mày: "Đã hôn môi rồi, còn có vấn đề gì à?”

Thư Nhiên suy nghĩ một hồi: "Anh nói có lý."

Từ Thận cười, hai người đứng dậy thu dọn đồ đạc, tinh thần sảng khoái ra ngoài.

Thư Nhiên phát hiện bọn họ không mang theo thứ gì: "Chúng ta không trả phòng à?"

"Không." Từ Thận nói: "Ở đây thoải mái, buổi tối còn về." Hoàn cảnh những nơi khác không tốt, hắn không dẫn Thư Nhiên đi xem, toàn là phòng tập thể, giường lớn chung, căn bản không ở được.

Đường phố tấp nập xe đạp, tiếng chuông cứ văng vẳng bên tai, hai người dừng lại ở ven đường, Từ Thận tìm một chiếc xe máy ba bánh chở khách, thương lượng xong giá tiền với tài xế thì xuất phát.

Nhà nghỉ cách nhà máy không xa,đi đến chỉ mất 20 phút, khu vực này có rất nhiều nhà máy ẩn mình trong thôn, nhà máy mà Từ Thận từng hợp tác rất dễ tìm, lúc này công nhân đang ăn cơm trưa, đều bưng bát ngồi xổm ở khu công cộng, vừa ăn cơm vừa nhàn rỗi tán gẫu, trong đó không ít các cô gái trẻ tuổi.

Thư Nhiên đến cùng Từ Thận, nhận được không ít sự chú ý, hai người đều quen với loại bầu không khí này, đi thẳng đến văn phòng quản lý tìm người.

Người phụ trách nhà máy vừa nhìn thấy Từ Thận bèn nhiệt tình đưa cho Từ Thận một điếu thuốc: "Ông chủ Từ, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!" Với tư cách là người phát đơn hàng, đối phương vô cùng chào đón hắn: " Cậu từ xa đến đây, lại có đơn mới à?"

Từ Thận mỉm cười nhận lấy điếu thuốc, nhưng không trực tiếp trả lời câu hỏi.

"Đây là nhân viên thu mua của một công ty lớn, " Từ Thận chỉ Thư Nhiên giới thiệu cho người phụ trách: "Em ấy muốn đến thăm nhà máy của anh, được chứ?"

Những lời này không hề sến súa, Thư Nhiên không phải là một trong những đại biểu của một công ty lớn sao?

Chỉ là công ty của bọn họ tạm thời vẫn là kế hoạch, còn chưa có chính thức thành lập.

Người phụ trách nhà máy nghe vậy, ngay lập tức sảng khoái nói: " Được thôi, đi!" Tôi sẽ dẫn cậu đi xem."

Nhân viên thu mua của công ty lớn, không phải là thần tài phụ trách phát hóa đơn sao?

Nhất định phải chiêu đãi thật tốt

Hai người đi theo phía sau, Thư Nhiên lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Từ Thận, tên này quá biết lừa dối, nhưng ngẫm lại, hắn nói không sai, điều này mới là đáng sợ nhất.

Từ Thận cười cười, đây là hoạt động bình thường, chỉ là Thư Nhiên còn chưa quen, chạy thêm hai năm sẽ quen thôi.

Kế tiếp, Thư Nhiên và Từ Thận quang minh chính đại tham quan xưởng may, từ dây chuyền sản xuất đến quá trình sư phụ đánh máy, Thư Nhiên nhìn rất cẩn thận, còn lần lượt tiến lên nói chuyện với sư phụ.

Thái độ này rơi vào mắt người phụ trách là rất nghiêm túc và có trách nhiệm, xứng đáng là người mua hàng của một công ty lớn.

Sau khi trò chuyện với các sư phụ ở mỗi vị trí, Thư Nhiên đã biết tình hình chung của nhà máy này, không phức tạp như trong tưởng tượng của cậu.

Có người đời sau nhận xét thời đại này là thời đại heo biết bay*, so sánh có chút thô nhưng là sự thật.

(Thời đại đầu tư mạo hiểm)

Từ Thận hỏi người phụ trách về máy móc và thiết bị, đối phương thao thao bất tuyệt giải thích mọi thứ cho hắn, khiến cho Từ Thận còn rất có cảm giác tội lỗi.

May mà mọi người không phải là đối thủ cạnh tranh, bọn họ ở nam thị mở một xưởng nhỏ cũng không ảnh hưởng được việc làm ăn bên này.

Mấy ngày nay chủ yếu đi tham quan nhà máy, tìm hiểu tiếp thu thêm, chỗ nào chưa hiểu thì hỏi thêm, sau đó mình đến nhà máy sản xuất máy nông giới xem máy móc thiết bị, xem giá cả máy bán buôn.

Bên này là thị trường sơ cấp, rẻ hơn nhiều so với Nam thị.

Nhìn thấy nhiều máy móc nông giới như vậy, Thư Nhiên bày tỏ cảm xúc: "Thật ra bao đỉnh núi làm nông nghiệp cũng không tệ, còn có thể nuôi gia súc."

Không cần phải nói, trong thời đại mà mọi thứ đang chờ được hưng thịnh này, thật sự là làm gì cũng kiếm ra tiền, khiến Thư Nhiên thấy cái gì cũng muốn làm.

Từ Thận nhìn vợ mình đang suy nghĩ lung tung, nghiêm túc hỏi: "Làm nhà máy hay là bao ngọn núi, em còn có thể đổi ý. ”

"Cái gì?" Thư Nhiên im lặng nhìn hắn: "Em chỉ thuận miệng nói đùa thôi.”

"À." Từ Thận nói: " Anh cũng vậy."

Thư Nhiên cười ha hả, ngầm hiểu nhưng không nói ra.

Mọi người đều không để ý đến tình tiết nhỏ này, nên làm gì thì làm nấy, xem xong máy móc, Từ Thận không vội đặt hàng, bảo với ông chủ máy móc quá đắt, mua đắt về vợ sẽ nhéo lỗ tai, hắn nói về sẽ bàn bạc lại với vợ.

Ông chủ nhìn hai người họ rời đi, giống như mất đi một khách hàng lớn, rất đau lòng.

"Nếu em đi ra ngoài lăn lộn hai năm, " Thư Nhiên lắc đầu: "Có khi lại giống anh, mở miệng là dối trá không."

"Đây gọi là chiến thuật." Từ Thận nói.

"Vâng vâng." Thư Nhiên gật đầu qua loa: "Nhưng em có một yêu cầu quá đáng. "

Từ Thận cười nhìn cậu: "Yêu cầu quá đáng gì?"

Thư Nhiên: "Lần sau khi anh sử dụng chiến thuật, đừng kéo lá cờ lớn của em ra, nếu nhất định phải kéo, xin anh cho ít phí ra sân."

"Bao nhiêu?" Từ Thận trực tiếp lấy tiền ra, khí thế hừng hực.

"Tương đối đắt." Thư Nhiên nhìn tờ đại đoàn kết lớn nhất kia, cậu cho rằng Từ Thận sẽ rất rõ.

"Hiểu rồi." Từ Thận kéo hai tờ tiền màu xanh mơn mởn cho cậu: " Anh hào phóng lắm nha."

"Chậc." Thư Nhiên khinh thường thì khinh thường, vẫn kéo tiền nhét vào túi, có lợi mà không chiếm mà đồ ngốc, hai tờ tiền này có thể mua một chén hạt dưa xào ăn.

Hôm nay kết thúc công việc sớm, trở lại nhà nghỉ còn chưa tối, Thư Nhiên ăn cơm xong thì lấy sổ ghi chép trong phòng ra viết, Từ Thận nói: " Anh đến phòng đăng ký gọi điện thoại cho Giang Phàm, em có muốn đi cùng không?"

Phải gọi cho bọn họ báo cáo kết quả mấy ngày nay,thuận tiện nghe xem bọn họ ở bên kia tiến triển như thế nào, có thể thực hiện bước tiếp theo hay không.

Thư Nhiên: "Anh đi là được rồi. ”

Tin tức cậu biết Từ Thận đều biết cả, mà Từ Thận suy nghĩ không phải vấn đề này, hắn hỏi:" Em không tò mò về điện thoại à? Không muốn thử nó sao?"

Từ Thận nhớ tới cảnh vợ mình nhìn chằm chằm vào điện thoại, phàm là đối phương liếc mắt nhìn thứ gì, hắn đều sẽ để ý.

Điện thoại bây giờ mới đi vào cuộc sống của quần chúng nhân dân bình thường không lâu, trách không được Từ Thận hỏi như vậy, Thư Nhiên lắc đầu: "Anh Thận, em thật sự không tò mò, anh đi đi."

Từ Thận chỉ là muốn cung cấp cho vợ kiến thức khoa học mà thôi, đối phương không có hứng thú, hắn cũng không nghĩ nữa, tự mình đi ra ngoài.

"Phì." Thư Nhiên cảm giác trên người Từ Thận tản ra một loại cảm giác suy sụp của sự thất bại, không kìm được nở nụ cười, cậu đang nghĩ, không thì lần sau đi xem.

Mấy ngày này Thư Nhiên không động bút viết chữ, tích góp rất nhiều đoạn văn trong đầu, hiện giờ viết rất nhanh vào sổ, từng trang giấy lật qua, không hề xóa sửa.

Bên phía Nam Thị, nhà Giang Phàm.

Giang Phàm chưa bao giờ chủ động trả lời các cuộc gọi đến, dù sao cũng không có khả năng là tìm hắn, nhưng mấy ngày nay hắn vẫn lưu ý, tránh bỏ lỡ điện thoại của Từ Thận.

Đêm nay cuối cùng cũng nhận được, hắn vội vàng hạ giọng lén lút nói chuyện với Từ Thần.

"Tìm địa điểm nhà máy thế nào rồi?" Từ Thận hỏi.

"Khải Tử đã tìm được mấy ứng cử viên rồi, chỉ chờ các anh về quyết định." Giang Phàm nói.

"Về phần giấy chứng nhận, mày hỏi chưa?”Từ Thận lại hỏi.

"Hỏi rồi." Giang Phàm chần chờ một chút, gãi gãi mặt nói: "Bởi vì em không muốn để cho anh em biết chuyện mở nhà máy, cho nên không đi theo quan hệ của anh em, nếu thật sự muốn làm, có thể phải tốn chút tiền."

"Vậy không sao." Từ Thận nói: "Có thể mở tín dụng."

"Ừm." Giang Phàm hỏi: "Bên kia hai người còn thuận lợi không?"

Từ Thận nói: "Rất tốt, công việc đã hoàn thành 50%."

Giang Phàm bật ngón tay tính toán, đã đi một tuần, mới hoàn thành 50%, xem ra nhiệm vụ gian nan.

Thế là nhân tiện quan tâm Thư Nhiên: " Đi xe đường dài vất vả, vợ anh vẫn quen chứ?” Chỉ cần đừng để bị ốm là được.

"Vẫn tốt." Từ Thận nhắc đến vợ mình, ngữ khí dịu đi: “Chỉ là mấy ngày nay chạy đi chạy lại nhiều, bôn ba hơi vất vả mà thôi."

"Vóc dáng của em ấy trông không cường tráng." Giang Phàm cười cười, sau đó phát hiện mình nói điều không nên nói, hoảng hốt vội vàng nói: "Anh Thận, chị dâu em đi ra, cúp máy trước nhé."

Kẻ nhát gan này...Từ Thận căn bản không nghĩ đến phương diện đó, sao ai cũng tránh hiềm nghi thành như vậy? Cúp điện thoại lại bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, chẳng lẽ hắn thật sự rất hẹp hòi sao?

Tiến triển bên Nam thị không tệ, Từ Thận quay lại bàn bạc với Thư Nhiên, dự định ngày mai lại đi nhà máy nông giới, đặt mua máy móc, sau đó vận chuyển bằng xe tải của chính mình. Ngoại trừ máy móc còn có vải vóc, hàng bên này rẻ hơn, vận chuyển hết về.

"Đúng rồi, còn phải đi dạo chợ vải. Thị trường tiềm năng." Thư Nhiên phát điên tựa vào ghế, xoa xoa dây thần kinh sinh ba đã căng thẳng nhiều ngày: "Khởi nghiệp thật khổ, khởi nghiệp thật mệt mỏi, em còn trẻ, vì sao phải khởi nghiệp?"

Từ Thận biết cậu mệt mỏi, không nói còn tốt, vừa nói trong lòng lại giằng co, bèn thốt lên: "Ngày mai anh đi là được rồi, em ở lại nghỉ ngơi. ”

“...... Anh đang nói về cái gì vậy? "Thư Nhiên lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn Từ Thận, cậu chỉ tùy tiện phát tiết một chút, cũng không phải không chạy nổi thật: "Cùng đi, không có em hỗ trợ, anh đàm phán được giá à?"

"Có thể mà." Chiến thuật tâm lý đầy đủ, Từ Thận thu dọn cái giường bừa bộn rồi đi ngủ: "Ngày mai tới chỗ ông chủ, khẳng định ổng sẽ bán."

Thư Nhiên nói: "Có lẽ còn có thể ép thêm một chút."

Từ Thận nói: "Không thể ép nữa, ép tiếp ông chủ sẽ giết người đó."

"Vậy em mặc kệ." Thư Nhiên lười tranh cãi với hắn: “Ngày mai chúng ta cùng đi.”

Thấy hắn không lên tiếng, Thư Nhiên lại nói: "Nơi phồn hoa mê người, anh có yên tâm để em ở đây một mình không?"

Ngành công nghiệp giải trí ven biển cũng rất phát triển, tiệm làm tóc nhỏ có khá ít, không cùng bản chất với tiệm cắt tóc Phương Phương.

Đối với một người có đầu óc nhỏ hơn đầu kim như Từ Thận mà nói, có thể để cậu một mình ở chỗ này chấn thủ đại bản doanh mới là lạ.

"Em nói đúng, anh không yên tâm." Từ Thận suy nghĩ một hồi, hợp tình hợp lý thừa nhận: " Anh phải ỷ vào em mới có thể an tâm làm việc. "Không có tiền đồ nói sự thật.

"Em chỉ là tùy tiện than một tiếng thôi, cũng không phải quá mệt. " Thư Nhiên cào cào tóc mình, tiếp tục dựa bàn sáng tác.

Không bao lâu, cậu cảm giác một đôi tay xoa xoa cơ căng thẳng của mình, không cần nhìn cũng biết, là Từ Thận đứng ở phía sau.

"Vất vả rồi, tổng kế hoạch." Từ Thận nói.

"Đúng vậy, chỉnh phần hữu dụng." Đầu bút Thư Nhiên dừng lại một chút rồi tiếp tục viết, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Chạy ngày thứ sáu, mỗi ngày đi sớm về khuya, cho dù là người sắt cũng sẽ mệt mỏi, nếu không phải Thư Nhiên kiên trì muốn đi cùng, Từ Thận thật sự không muốn dắt cậu theo, quá đau lòng.

"Tác phong của em học từ ai vậy?Giống như ông cụ non, làm việc mà đâu ra đấy." Buổi tối, Từ Thận ôm vợ vào yêu đương đủ rồi, đương nhiên chỉ là hôn, hắn không cầm thú như vậy, lúc này còn muốn giày vò Thư Nhiên, hai người không ngại trời nóng dán sát vào nhau nói chuyện.

Thư Nhiên đè lên trái tim phập phồng của người đàn ông: "Anh khen em hay là chê em đấy."

"Khen em." Từ Thận khẽ thở dài.

"Vậy phiền xin nói vài câu dễ nghe." Thư Nhiên nói.

Cậu biết Từ Thận thương mình, cũng có chút hối hận lúc này mình phát điên, trong lòng Từ Thận hiện tại hẳn là không dễ chịu.

"Không phải anh đã nói rồi sao?" Từ Thận trầm mặc một hồi: " Anh không giỏi nói lời ngọt ngào, chỉ dùng hành động thực tế để thể hiện thôi.”

"Cho em hai tờ tiền á hả?" Thư Nhiên phản ứng rất nhanh.

"..." Từ Thận ngượng ngùng cười cười.

Thư Nhiên đẩy trán hắn một cái, cũng cười: "Mau ngủ đi, ông chủ Từ."

"Ừm." Từ Thận hôn vợ một cái nói: "Em cũng ngủ đi, ông chủ Thư.”

Nghe thấy Từ Thận gọi mình là ông chủ Thư, trong lòng Thư Nhiên sợ hãi, luôn cảm thấy… có phải Từ Thận biết gì đó hay không, chỉ là giả ngu mà thôi.

Suy nghĩ một hồi, cậu cũng không nghĩ nữa, Từ Thận không nói cậu coi như không có chuyện gì.

Ngày hôm sau, Thư Nhiên đi cùng Từ Thận tới nhà máy nông giới một chuyến, đặt hàng máy móc.

Nghỉ ngơi chẳng được mấy chốc, cậu và Từ Thận tiếp tục chạy vòng quanh thành phố như con quay.

Năm 83, thị trường vải ven biển đã mở cửa, không lâu sau đó là sự bùng nổ của các xưởng may khắp thành phố, xưởng nhỏ gia đình và nhà máy nhỏ mọc lên như nấm sau mưa, đặt nền móng cho vương quốc may mặc sau này.

Thư Nhiên không muốn bỏ qua nơi đầu gió này, dù có khổ đến đâu cũng tranh thủ thời gian làm.

Nói đến vải vóc, Từ Thận hoàn toàn không biết gì, những công việc còn lại đều do Thư Nhiên làm, cũng không khó, chủng loại vải vóc hiện tại rất ít, không đa dạng như hậu thế.

Nắm vững một số loại cơ bản, vải lanh, vải mịn, mọi thứ gần như hoàn thành.

"Mấy thứ này khá đắt, vải bông cũ rẻ hơn.." Từ Thận so sánh giá cả nói.

"Bây giờ người trẻ tuổi ai còn mặc vải bông cũ." Thư Nhiên nói, loại vải bông cũ phổ biến vào những năm 1970 đã bị thị trường loại bỏ.

"Cũng đúng, quần áo may sẵn đúng là đắt hơn." Tính toán hiệu quả chi phí, vẫn là vải vóc lưu hành một thời rẻ nhất.

Từ Thận nhìn thấy chất liệu tốt cũng sẽ hỏi ra miệng, sau khi biết giá thì trầm mặc, giá thành quá cao không thể làm được, mua về làm quần áo cho mình cũng không sao, hắn hỏi Thư Nhiên: "Mua ít quần áo về may cho em, thích không?"

"Không mua, hiện tại cũng không phải không có gì để mặc." Thư Nhiên khuyên hắn: "Chỗ tiêu tiền còn rất nhiều, tăng thu giảm tiêu, đừng tiêu xài hoang phí. ”

Từ Thận không nói gì.

Thư Nhiên thừa dịp không ai nhìn thấy, nhéo nhéo tay hắn: "Nghe lời." Cậu thật sự không thiếu quần áo mặc, hiện tại là thời kỳ đặc biệt, chỉ cần vượt qua, sau này muốn gì cũng có.

Suy nghĩ một lát, Từ Thận gật đầu, rồi từ bỏ mảnh vải tạo cảm giác thoải mái và thân thiện với làn da.

Sau này, mỗi khi nghĩ đến đoạn ký ức này với Thư Nhiên, đều là trăm mối cảm xúc đan xen, cực kỳ hối hận.