Xuyên Về 1983

Chương 53



Một năm nay, Từ Thận đã học được rất nhiều thứ từ Thư Nhiên, nghe vậy cũng không cảm thấy Thư Nhiên cố ý giễu cợt mình, mà là rất nghiêm túc gọi một tiếng: " Thầy Thư."

Giọng nói của hắn gợi cảm dễ nghe, mỗi lần hắn gọi Thư Nhiên đều rất dịu dàng trầm ấm, ở trong không gian nhỏ kín trên xe, giọng nói này truyền đến tai Thư Nhiên, Thư Nhiên lập tức đỏ mặt.

Cậu tự kiểm điểm, thế mà mình lại nghĩ tới mấy thứ quỷ dị.

Không được.

"Thầy Thư dạy anh đi. " Từ Thận chú ý tình hình đường xá phía trước, không để ý tới trong lòng đối phương đang gợn sóng khi nghe “Thầy Thư”, biểu tình của hắn rất nghiêm túc: "Em rất hiểu về kiến thức tài chính đúng không?"

Thư Nhiên sửng sốt, muốn nói, lấy bối cảnh và kinh nghiệm của 'em' đã từng trải qua, còn cần hỏi em có giỏi về kiến thức tài chính hay không à?

Nhưng Từ Thận hỏi khiến cho tâm tình cậu rất phức tạp.

Cảm giác Từ Thận cách bí mật cuối cùng của cậu chỉ còn lại một tầng giấy cửa sổ chưa đâm thủng.

Đâm hay không đâm thủng phụ thuộc vào chừng mực của Từ Thận, loại cảm giác nán lại ngoài cửa không vào có hơi lằng nhằng.

"Cũng may, " Thư Nhiên suy nghĩ một hồi trả lời: "Có chút hiểu biết về chuyên môn, có thể bên cạnh giúp anh học tập."

"Vậy là đủ rồi." Từ Thận cong khóe miệng.

Hai người đi tới hiệu sách, Từ Thận trước tiên đi xem sách của Thư Nhiên, vẫn là bày ở nơi dễ thấy nhất, bán chạy như cũ, hắn hài lòng quay đi, tìm những cuốn sách hữu ích trên kệ sách thực dụng.

Không nhất thiết phải là tài chính, thấy thấy hứng thú với cuốn nào thì lấy cuốn đó.

Thư Nhiên cũng giúp sàng lọc, đối với thời đại này mà nói, sách nào hữu dụng vô dụng,cậu cũng có thể đánh giá sơ bộ.

"Thư Nhiên." Từ Thận gọi.

"Hả?" Thư Nhiên xoay người, khoảng cách giữa các giá sách tương đối hẹp, suýt chút nữa được Từ Thận ôm trọn trong lòng.

“Em có bao giờ nghĩ đến việc quay lại trường để học không?” Từ Thận giơ cao một tay, ngón tay lướt qua những cuốn sách ở kệ trên cùng hỏi Thư Nhiên.

"Không có." Thư Nhiên lắc đầu.

"Tại sao?" Từ Thận rất kinh ngạc, rũ mí mắt xuống: "Anh còn tưởng em rất thích đọc sách. "Không học cấp ba là bởi vì không có điều kiện, bây giờ có điều kiện rồi hắn muốn ủng hộ Thư Nhiên tiếp tục việc học, nếu Như Thư Nhiên muốn.

"Bởi vì em không cần, " Thư Nhiên nói, cảm thấy lời tiếp theo mình nói rất có tính đột phá, lại nói thẳng với Từ Thận: "Nói một câu đại nghịch bất đạo, em nói đọc sách có ích, không phải nói kiến thức ở trường có ích, chẳng qua là bằng cấp có ích mà thôi, đối với người không có hoàn cảnh cùng kinh nghiệm mà nói, đọc sách là một lối thoát không tệ, nhưng đối với em thì không phải, em không cần đi con đường này cũng có thể ổn định cuộc sống."

Từ Thận quên cả tìm sách, nhìn chằm chằm Thư Nhiên, cái con người còn trẻ tuổi này lời mà không kinh động được lòng người thì có chết cũng không nguôi, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.

Ở kiếp trước, Thư Nhiên luôn đạt thành tích xuất sắc, ở tuổi 21, cậu là sinh viên thạc sĩ của một trường đại học danh giá top 2, hào quang học bá đi theo cậu nửa đời người, cậu cảm thấy mình đã không còn thiếu vinh dự mà tấm chứng chỉ kia mang đến.



"Em có năng lực ổn định cơ thể và tư tưởng," Thư Nhiên bình tĩnh nói, “Trong lòng em, em đã tốt nghiệp rồi.”

Câu "ổn định cơ thể và tư tưởng" của Thư Nhiên quả thực khiến Từ Thận phải nhẩm lại nhiều lần, rất kinh diễm.

Trong quá trình Từ Thận hồi tưởng, bất giác hít vào một hơi, hắn đã từng cảm thấy có thể ôm Thư Nhiên ngủ đã rất hạnh phúc, không cần tâm linh hòa hợp, hiện tại hắn phát hiện thân thể và linh hồn cùng hòa hợp là sự tận hưởng tối thượng.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta nổi da gà.

"Được rồi, thầy Thư " Từ Thận ngọt ngào nói, cười tiếp tục tìm sách: "Anh cũng sẽ nỗ lực, nỗ lực tốt nghiệp sớm."

Thư Nhiên sờ sờ lỗ tai hơi nóng, người này đột nhiên chăm chỉ học tập, vì sợ bị cậu bỏ lại phía sau sao?

"Vậy anh cố lên." Thư Nhiên cảm thấy ngọt ngào, cậu muốn nói với Từ Thận, anh trông thật đẹp trai khi cố gắng đến gần em, ở hiệu sách mà muốn bổ nhào vào anh luôn.

Lý tưởng sung túc, hai người mua một đống sách về, chuyển mấy quyển tiểu thuyết 18+ trên giá sách nhỏ trong nhà đi, bỏ vào đó những cuốn sách chuyên ngành dự định mỗi ngày có thời gian sẽ đọc.

Có nên nói hay không, Thư Nhiên rất lo lắng những sách này sẽ xám xịt, chậc, phần lớn đều rất khó đọc, cậu cũng không dám cam đoan mình có thể đọc được.

"Anh Thận, sách chuyên ngành tương đối nhàm chán lại tối nghĩa, anh thật sự không thích đọc thì cũng đừng ép mình." Thư Nhiên thật sự không quan tâm người đàn ông của mình biết nhiều hay ít, 10 người đàn ông có tiền thì 9 tên thành đểu cáng.

Từ Thận rất lo lắng, thật sự tối nghĩa như vậy à?

Trở về nhanh chóng mở sách ra đọc, không sao, ngoại trừ một số từ vựng không hiểu, chỉ cần hỏi Thư Nhiên là hiểu được.

"Cũng không có tối nghĩa nhiều, thiếu chút nữa bị em hù dọa rồi." Từ Thận lười biếng cầm sách vở, tựa vào đầu giường chậm rãi đọc.

"Anh không thấy tối nghĩa à?" Thư Nhiên hỏi: "Anh có hiểu không?"

Từ Thận gật đầu: "Không tối nghĩa, có thể hiểu được. ”

Đây không phải là chuyện có thể nhận mặt chữ là được.

Thư Nhiên không tin, lại gần xem với Từ Thận, cậu liền nêu ra một số vấn đề trên trang này: "Vậy anh giải thích về vốn liếng thị trường xem."

Từ Thận: "Tất cả các tổ chức và giao dịch liên quan đến cung và cầu vốn dài hạn đều là thị trường vốn."

Xì, đúng rồi, Thư Nhiên lại đặt ra câu hỏi tiếp theo: "Vậy tài trợ chứng khoán là gì?"

"Điều này không đơn giản. " Từ Thận ngáp: "Phát hành cổ phiếu để huy động vốn, sau này doanh nghiệp của chúng ta làm lớn cũng có thể làm như vậy, có vốn có thể tiếp tục làm lớn, dòng vốn không ngừng, sử dụng tiền của người khác để làm kinh doanh cho chính mình."

Thư Nhiên giống như nhìn quái vật nhìn Từ Thận: "Được rồi, vậy anh tiếp tục đọc đi."

Trời ơi, đây có phải là gen cường đại không?

Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, cha nào con nấy.

Nếu Từ Thận sinh ra trong một gia đình bình thường và đầy đủ, nhất định sẽ là con nhà người ta, học bá, một nam thần của trường có cả tài năng và ngoại hình.

Đương nhiên hiện tại cũng không tệ, không câu nệ không kiềm chế, sinh ra tính cách sắc bén góc cạnh, hắn mê hoặc ai thì khỏi nói.

Thư Nhiên vừa viết sách mới vừa nghĩ, đợi qua một thời gian rảnh rỗi, có thể đi gặp mấy vị giáo sư chuyên gia về phương diện này.

Song song cố gắng đến đêm khuya, thỉnh thoảng nói vài câu, bầu không khí làm cho người ta cảm thấy an tâm vững vàng, có loại tư vị rất khác.

Bỗng nhiên Từ Thận ngáp một cái, sau đó vứt bỏ quyển sách trong tay, đứng dậy đi rửa mặt, sau khi trở về thì dùng chiếc cằm bóng loáng cọ cọ lỗ tai Thư Nhiên: "Anh cạo râu rồi, có trơn không?"

"Trơn" Ngón tay Thư Nhiên kẹp bút, trở tay sờ một cái.

"Muốn hôn em." Từ Thận trượt tay xuống.

Hôm nay đã muộn, không thích hợp giày vò nhau nữa, nhưng có thể 'hôn' lẫn nhau.

(*69 đó ạ =))))



Thư Nhiên cắn khóe miệng, đầu ngón tay lưu luyến cằm của cái con người đẹp trai kia: "Anh hôn trước hay em hôn anh trước? ”

"Không thể cùng nhau sao?" Từ Thận cẩn thận cất cây bút trong tay cậu đi, ôm lấy cậu đi qua, trước tiên hôn một cái làm nóng tình hình, bằng không ít nhiều vẫn có chút xấu hổ.

Kết hôn được một năm, số lần hai người bọn họ "hôn" lẫn nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, không phải vì mùi vị không ngon mà vì quá xấu hổ, ngay cả loại vua ăn mặn như Thư Nhiên cũng sẽ đỏ mặt tía tai.

"Hôm nay chơi lớn như vậy à." Còn đang chuẩn bị, Thư Nhiên đã cảm thấy tim đập như sấm, ngoài miệng nói vậy, nhưng cậu rất tự giác tìm vị trí của mình.

Thật xấu hổ, nhưng hạnh phúc…

Cứ sa ngã thôi.

Khuyết điểm duy nhất của việc "hôn" lẫn nhau, chính là không nhìn thấy khuôn mặt của nhau, Thư Nhiên thật sự rất thích nhìn khuôn mặt của Từ Thận, toàn bộ quá trình từ khắc chế đến mất khống chế.

Nếu có máy tính, Thư Nhiên cảm thấy ổ cứng của mình nhất định chứa đầy những đoạn phim ngắn của Từ Thận, thỉnh thoảng cậu lại lấy ra thưởng thức.

Hôn xong, hai người chen chúc trong toilet, hai người đều có vài phút không nhìn nhau mới từ từ khôi phục bình thường.

"Anh Thận," Thư Nhiên khó hiểu: "Những chuyện nên làm không nên làm đều đã làm rồi, sao mỗi lần làm như vậy chúng ta đều ngại ngùng vậy chứ?"

"Anh cũng không biết." Từ Thận cười nói.

Thư Nhiên xoa xoa gò má cực kỳ đau nhức, vấn đề không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, ngủ.

*

Ở Nam thị, đơn vị của Thư Nhiên e rằng là đơn vị cá nhân đầu tiên mang theo sơ yếu lý lịch trống thẳng đến trường cấp ba tuyển dụng, nghe nói có thể đi thử việc, giáo viên tổ chức cho học sinh đi thăm từ sáng sớm.

Sự việc bằng cách nào đó đã kinh động đến phóng viên nhất báo, phóng viên cũng mang theo máy ảnh và micro đến.

Bọn Trần Khải thấy thế vội vàng thông báo cho Giang Phàm: "Anh em, có phóng viên tới, mày có muốn trốn không? ”

Giang Phàm gật đầu, đành phải trốn lên sân thượng ngồi xổm thôi.

Dưới tình huống hiện tại, hắn xuất hiện không thích hợp, hoặc là bản thân không muốn xuất hiện, nếu bị người có quyết tâm bới ra thân phận, ảnh hưởng không tốt lắm.

Thư Nhiên là dân thường bối cảnh trong sạch thì không sao cả, rất thích hợp đối mặt với ống kính, cậu thong dong bình tĩnh trước mặt phóng viên và máy quay phim, trả lời câu hỏi, nói chuyện tự tin.

Ví dụ, phóng viên hỏi cậu: "Còn trẻ đã điều hành rất nhiều nhà máy, cậu huy động vốn từ đâu, hay do gia cảnh bản thân giàu có?"

Các phóng viên muốn thấy một người ở tầng lớp thấp gầy dựng sự nghiệp, để họ có thể đưa tin nhiều hơn, tích cực hơn và tạo động lực cho quần chúng.

"Không," Thư Nhiên nói, "Chúng tôi đều xuất thân từ những gia đình bình thường, bắt đầu từ hai bàn tay trắng. vốn khởi nghiệp là tích lũy thông qua vài đối tác trong nhiều năm, quá trình này rất khó khăn."

Phóng viên gật đầu: "Cậu có thể vui lòng mô tả những nỗ lực mà cậu đã cố gắng để đạt được mục tiêu này không?"

Từ Thận tiếp lời: "Hai năm trước tôi còn là một tài xế lái xe đường dài, công việc chính mỗi ngày chính là đi giao hàng, bốc xếp hàng hoà, toàn là công việc tay chân."

Thư Nhiên rũ mắt cười trộm, không sai, nói như vậy, phóng viên rất thích!

Nhưng đúng là làm công việc thể lực, bằng không cũng luyện ra không ra một thân cơ bắp mê người kia... Thư Nhiên vội vàng dừng lại, hắng giọng trả lời: "Một năm trước tôi vẫn là một nông dân, ít hiểu đọc qua vài năm sách, sau khi tốt nghiệp ở nhà làm nông nghiệp, nhưng thời gian dài cảm thấy hơi mê man, cảm ơn các đối tác đã tin tưởng và cho tôi cơ hội này để bắt đầu kinh doanh."

Từ nông dân đến giám đốc nhà máy, phóng viên vui mừng, như thể nhìn thấy tiêu đề trang đầu ngày mai là của riêng mình.

Phỏng vấn một lát, Thư Nhiên và Từ Thận dẫn phóng viên đi tham quan nhà máy, trong xưởng, hai anh em Trần Sâm đang sắp xếp những công nhân có kinh nghiệm hướng dẫn một nhóm học sinh trung học trẻ tuổi tràn đầy năng lượng làm việc theo hàng ngay ngắn và sạch sẽ, có trật tự.

Phóng viên vui vẻ chụp những hình ảnh này, nghĩ chúng rất có giá trị tin tức, đừng nói Nam thị Nhật báo, còn có thể đăng lên cả Nhân Dân Nhật Báo!

"Giám đốc Thư, chúng tôi đã phỏng vấn rất nhiều nhà máy, tôi nghĩ rằng nhà máy của cậu rất tiêu chuẩn, rất hiện đại, " Phóng viên giơ ngón cái lên với Thư Nhiên: "Nếu Nam thị năm nay muốn bình chọn một đơn vị doanh nghiệp tư nhân tiên tiến, nhà máy của cậu chắc chắn có thể dẫn đầu."

Nghe thấy nhà máy nhà mình được khen ngợi, mọi người xung quanh đều vui vẻ vỗ tay.



Thư Nhiên cười nói một câu: "Cảm ơn đã công nhận, đây là những gì chúng tôi nên làm."

Từ Thận ở bên cạnh mỉm cười vỗ tay cho cậu, cam nguyện làm một người đồng hành thầm lặng.

Mọi người cũng nhìn ra được, lần phỏng vấn này lấy Thư Nhiên làm chủ, cậu nghiễm nhiên là người phát ngôn của doanh nghiệp, nhưng không ai cảm thấy có gì không đúng, kể cả nhóm anh em đi theo Từ Thận sớm nhất cũng không cảm thấy Thư Nhiên cướp đi danh tiếng của Từ Thận, họ chỉ cảm thấy tự hào vì lãnh đạo của họ là Thư Nhiên.

Dường như bất kể tình huống nào, Thư Nhiên đều có thể đứng lên và đối mặt với nó, hơn nữa còn làm rất tốt.

Không chỉ có cấp dưới cảm thấy đi theo Thư Nhiên rất an toàn mà đối tác cũng có cảm thấy an toàn, loại tình huống cần phải đối mặt với ống kính này, hai anh em Trần Sâm sớm trốn vào xưởng giả vờ bận rộn, ngàn vạn lần đừng bắt bọn họ ra nói chuyện!

Tờ báo xuất hiện vào ngày hôm sau thực sự đã chiếm tiêu đề đầu trang của Nhật báo Nam Thị.

Ngày hôm nay, người dân Nam thị mới biết sự tồn tại của nhà máy may Đồng Tâm, đồng thời cũng biết đến công ty thần tiên này thông qua lời văn miêu tả của phóng viên, sau khi đọc xong, ấn tượng của họ là: Tôi muốn vào!

Ngày phát báo đã có không ít người tìm việc đến đơn vị tự tiến cử, vừa lúc nhà máy mới thiếu người…cứ đến phỏng vấn từng người một, nếu phù hợp thì sẽ nhận ở lại.

Từ Thận đã sớm mua mấy tờ báo hôm nay, đọc báo thấy mình và Thư Nhiên sóng vai thân mật đứng cùng nhau, tuy rằng lấy danh nghĩa đối tác cho quần chúng xem, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ.

Cực kỳ vui vẻ.

Các doanh nhân nhà máy khác ở Nam thị cũng nhìn thấy tờ báo này, thừa nhận rằng nhà máy trêb báo thực sự tiên tiến hơn họ, họ nghi ngờ đây là mô hình sao chép mới nhất từ ​​​​các thành phố lớn.

Vị Viên tứ thiếu bị đả kích không nhẹ kia nhìn thấy tờ báo này lại tiếp tục bị đả kích, không phải nói chỉ là một nhà máy nhỏ thôi à, sao trong một đêm lại biến thành doanh nghiệp lớn!

"Vị này chính là ông chủ của Từ Thận?" Viên Tuấn cẩn thận quan sát thanh niên đứng bên cạnh Từ Thận, cho dù chỉ là ảnh đen trắng cũng không khó để nhận ra thanh niên này vẻ ngoài xuất chúng, phong thái nhẹ nhàng, rất giống thiếu gia nhà phú quý, nửa điểm không đúng với miêu tả trong báo: "Vớ vẩn, phóng viên này sao có thể viết nguệch ngoạc để gây chú ý chứ?"

Ý nghĩ của Viên Tuấn chính là suy nghĩ của rất nhiều người, không có chút bối cảnh nào, làm sao có thể mở rộng nhà máy nhanh như vậy.

Còn có một nhóm quần chúng đọc báo, không quan tâm phóng viên có viết bậy hay không, bọn họ chỉ quan tâm giám đốc Thư Nhiên giới thiệu trên báo có phải là người viết sách Thư Nhiên hay không?

Người hâm mộ sách cho rằng khả năng trùng tên tương đối cao, nhà văn viết sách bình thường đều dùng bút danh ký tên, rất ít dùng tên thật, hơn nữa hai thân phận nhà văn và giám đốc nhà máy bắn đại bác cũng không tới.

Chỉ có chủ tịch Ngô của nhà xuất bản biết, giám đốc Thư chính là nhà văn Thư, ông tặc lưỡi, còn nói gần đây Thư Nhiên sao không gửi bản thảo sách mới cho ông, thì ra là trong mắt có tiền.

Một doanh nhân trẻ viết sách, mánh lới này không tệ, Chủ tịch Ngô dự định thuyết phục Thư Nhiên, lần sau khi phát hành sách mới sẽ tuyên truyền như thế, đuổi theo mốt.

Đúng là tờ báo này đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Giang Hàng nhớ bộ dạng Từ Thận, khi đọc báo thì kinh ngạc cầm đi xác nhận với Giang Phàm: "Chẳng lẽ người này chính là Thư Nhiên? ”

Nghe nói lâu như vậy, bây giờ mới chân chính nhìn thấy người. Vừa tuấn tú vừa lịch sự, dáng vẻ thư sinh

Được em trai xác định, Giang Hàng không khỏi liếc mắt nhìn thêm vài lần, bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Phàm, doanh nghiệp này… em cũng có cổ phần đúng không? ”