Xuyên Về 1983

Chương 86



Ở thị trấn phía nam, kết thúc một năm bận rộn việc đồng áng, mọi người mặc những chiếc áo khoác đệm dày cộp, đứng thành nhóm hai ba người dưới bức tường, hút thuốc và trò chuyện.

Còn có những người trẻ tuổi đi làm về, đốt đống lửa ngoài bãi đất trống sưởi ấm.

Chu Quốc Đống cầm tờ báo có Thư Nhiên lên xem, nói với người ta người trên báo là con trai ông Chu Định.

"Các người nhìn đi, đây là con trai tôi, con trai tôi lên báo, thấy không?"

Quanh năm nghe Chu Quốc Đống khoe con trai, mọi người đã sớm quen với điệu bộ của ông nên chẳng thèm đáp lời, Chu Quốc Đống không thèm để ý cầm báo lại đi khoe khoang mấy thanh niên đi làm thuê về: "Các cậu từ thành phố lớn về, ở bên ngoài có nghe nói về con trai tôi chưa? Nó làm ăn lớn, đã thành ông chủ rồi."

Vài người trẻ tuổi mỉm cười, nhưng chẳng ai tin rằng con trai của một nông dân có thể làm kinh doanh bên ngoài, còn là kinh doanh lớn …

"Ha ha, chú Quốc Đống chú không sao chứ?" Bọn họ liếc mắt nhìn tên trên báo, căn bản không thấy hai chữ Chu Định: "Trên này có cái nào là con trai chú? ”

"Cái này." Chu Quốc Đống vội vàng chỉ vào ảnh Thư Nhiên.

"Ha ha." Không ai tin.

Dù sao không phải ai trong thôn cũng từng thấy Chu Định, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua, thanh niên trên báo đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, bây giờ đẹp trai nhã nhặn, tự tin hào phóng, lại ăn mặc đắt đỏ như vậy, ai cũng không nghĩ đây sẽ là con trai của Chu Quốc Đống.

"Mấy người cười cái gì, nó thật sự là con trai tôi!" Chu Quốc Đống nhất thời kích động bày tỏ.

"Ông đang khoác lác đấy sao? Sao mà ông có thể có một đứa con trai như vậy chứ?" Có người không hiểu nổi dáng vẻ điên cuồng của Chu Quốc Đống, gắt giọng hỏi: "Hơn nữa, nếu con trai ông đã thành sếp lớn rồi, sao nhà ông còn ở cái nhà ngói rách nát thế? Hả? Sao thằng con trai làm sếp lớn của ông không đưa ông vào thành phố hử?"

Chu Quốc Đống không để ý, sặc giọng nói: " Mấy người biết cái gì?! Tết nó về nhà, thằng ba nhà tôi là một đứa trẻ hiếu thảo, mỗi tháng đều gửi tiền về nhà, mấy người biết không?! ”

Chuyện Thư Nhiên mỗi tháng gửi tiền về nhà hiếu kính cha mẹ, Chu Quốc Đống đã sớm khoe khoang khoác loác khắp cả thôn, mười dặm tám thôn đều biết trong nhà ông có người đi làm nhận công ăn lương.

"Này! Làm thuê cho người ta tôi còn tin, làm sếp lớn thì đúng là khoác loác đấy."

"Tôi không nói khoác, báo chí đều viết con trai tôi là ông chủ lớn."

"Ông nói khoác đấy, đúng là điên rồi."

"Tôi không có nói khoác!"

Năm nay Thư Nhiên và Từ Thận về muộn, 28,29 mới mang quà tết đến Chu gia.

Điều khiến Thư Nhiên không ngờ tới chính là, Chu Quốc Đống thế nhưng nằm liệt giường.

Lúc mới nghe Thư Nhiên còn tưởng rằng Chu Quốc Đống sắp hẹo tới nơi, kết quả Hồ Kim Hoa giải thích: "Không phải phát bệnh, chỉ là ông ấy đánh nhau với người ta, không cẩn thận bị trật eo, bây giờ không đứng lên được.

Chu Lan gật đầu: "Đúng vậy đấy anh ba, ba không sao đâu, chỉ là bị trật eo không dậy được thôi."

Chu Quốc Đống đánh nhau với người ta?

Thư Nhiên nghe xong không nói gì, cậu đi tới trước giường Chu Quốc Đống nhìn thoáng qua: "Đã lớn tuổi rồi, sao còn đánh nhau với người ta thế? ”

"Định tử, cuối cùng con cũng về rồi..." Chu Quốc Đống cuối cùng cũng ngóng trông đứa con trai thứ ba trở về, lập tức ôi chao vài tiếng, nằm ở trên giường kể khổ: "Còn chẳng phải do đám người kia ghen ghét ba, bọn họ ghen ghét ba…"

Thư Nhiên nghe mười mấy phút, lông mày nhíu chặt, sau đó đi ra ngoài gọi mấy đứa bé trong nhà tới hỏi: "Bé năm, ba hay khoe khoang với bên ngoài lắm à?"

"Vâng" Bé năm đã mười tuổi, anh ba vừa hỏi liền gật đầu, trả lời câu hỏi rõ ràng nói: "Chỉ cần xung quanh có người thì ba sẽ nói, vừa gặp mặt người ta là nói, bây giờ người ta chẳng thích qua chơi với ba nữa."



Vậy thì đúng rồi, cố tình khoe mẽ như vậy, ai mà thích nổi loại người này.

"Thế nào, nghiêm trọng không?" Từ Thận dọn đồ xong, rửa tay ở bên ngoài, sau đó vào nhà chuẩn bị cũng đi vào xem Chu Quốc Đống.

"Không sao, chỉ bị trật eo." Thư Nhiên vội vàng kéo ghế, bảo Từ Thận ngồi xuống hơ khô tay.

"Lớn tuổi, thương gân động cốt đều sẽ khó chịu." Từ Thận nghĩ đến tuổi của Chu Quốc Đống, muốn nói vài lời nhưng lại sợ nói không ổn, hắn cẩn thận nhìn Thư Nhiên, cuối cùng đề nghị: "Không thì đừng để bọn họ đừng làm công việc đồng áng nữa.”

Thư Nhiên gật đầu, thật ra cũng đang suy nghĩ chuyện này, nghe xong chuyện bé năm miêu tả Chu Quốc Đống đánh nhau với người khác, cậu cảm thấy việc để Chu Quốc Đống ở lại thôn sớm muộn gì cũng là một tai họa ngầm, chỉ sợ bị người ta có tâm lợi dụng.

"Anh cảm thấy làm như thế nào thì tốt hơn?" Cậu hỏi.

"Hay là đưa về Nam thị đi." Từ Thận bên cạnh nhỏ giọng nói: "Sau đó giống như trước kia, cấp dưỡng mỗi tháng."

Bé năm ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, hai mắt mở tròn.

"Trước ở riêng, sau đó tới Nam thị." Thư Nhiên không có ý kiến gì với vợ chồng Chu Quốc Đống, nhưng không muốn bị vợ chồng Chu Cường chiếm tiện nghi, nếu đón vợ chồng Chu Cường, chẳng khác nào cậu phải nuôi một nhà Chu Cường, không chừng còn phải dẫn theo một nhà bố vợ của Chu Cường.

"Được, nghe lời em." Từ Thận gật gật đầu theo Thư Nhiên nói, đến lúc đó hắn sẽ làm người xấu, miễn cho hai vợ chồng Chu Cường đi ra ngoài nói chuyện lung tung làm hỏng thanh danh Thư Nhiên.

Không bao lâu sau, vợ chồng Chu Cường đến nhà ba mẹ vợ tặng quà tết đã trở về.

"Định tử, Từ Thận, hai đứa về rồi à?" Chu Cường vô cùng nhiệt tình lấy điếu thuốc ra chào hỏi Từ Thận: "Làm một điếu?"

"Không cần, không hút nữa." Từ Thận từ chối Chu Cường.

Khuôn mặt hắn lạnh lùng, khí thế áp người, Chu Cường ngượng ngùng cười cười, không dám nói gì.

"Anh cả, hai người trở về vừa hay, " Thư Nhiên nói, "Thương lượng với anh một chuyện."

"Chuyện gì?" Chu Cường hỏi.

"Ba mẹ lớn tuổi rồi, em muốn đón bọn họ vào thành phố phụng dưỡng." Thư Nhiên nói.

Hai vợ chồng Chu Cường sửng sốt, Lâm Tuyết Hoa lập tức nói: "Em đón cha mẹ vào thành phố, vậy ruộng đất trong nhà ai lo? ”

"Tùy hai người, " Từ Thận nói: "Đất đai và nhà cửa trong thôn đều chia cho hai người, em hai người không cần, em ấy còn phụng dưỡng ba mẹ hai người, các người chiếm hời rồi còn gì."

"Cái gì?" Chu Cường nghe ra có điều gì đó không đúng, vội vàng trừng mắt nhìn Thư Nhiên hỏi: "Đây là muốn ở riêng sao?"

Thư Nhiên im lặng không nói gì.

Hồ Kim Hoa bị câu nói "ở riêng" của con trai thu hút, bà lau tay lo lắng hỏi: "Hai anh em các con đang nói cái gì vậy? ”

Từ Thận nhìn bà: "Chỉ là muốn hỏi cô và chú Chu có nguyện ý chuyển vào thành phố sinh sống hay không. ”

Từ Thận ngồi yên, nói chuyện chững chạc kiên định, Chu Cường thế nhưng không dám chất vấn hắn dựa vào cái gì quản chuyện trong nhà người khác.

"Hả?" Đương nhiên Hồ Kim Hoa muốn, chồng bà mỗi ngày đều lẩm bẩm muốn vào thành phố dưỡng lão, nhưng trong lòng bà không buông bỏ bọn nhỏ được: "Chỉ có hai cô chú đi thôi sao? Mấy đứa nhỏ..."

"Trẻ em cũng có thể mang theo, đi học trong thành phố tốt hơn so với trong thôn. " Từ Thận nói: "Về phần đất đai và nhà ở trong nhà, cứ chia cho con cả nhà cô, Thư Nhiên không cần, cô nghĩ xem có hợp không?"

Đương nhiên hợp lý, trong lòng Hồ Kim Hoa vui vẻ nở hoa, gật đầu: "Vậy cô đi nói với ba nó một tiếng. ”

"Mẹ..." Chu Cường lắp bắp nói: "Bọn con..."

Họ cũng muốn vào thành phố!

Dựa vào cái gì mà để bọn họ ở lại trong thôn làm nông…

Hồ Kim Hoa đã vào trong phòng, nói tin tức tốt này cho chồng, quả nhiên, Chu Quốc Đống nghe xong cũng cảm thấy rất hợp lý: "Tôi biết ngay mà, thằng ba sẽ không mặc kệ chúng ta. ”

Bây giờ họ cũng lớn tuổi, không thể làm việc được nữa, có thể đi đến thành phố để nghỉ hưu là tốt nhất.

"Ba!" Chu Cường bước vào, ngồi xuống mép giường nói: "Mọi người đều vào thành phố cả, bọn không muốn ở lại thôn làm việc đồng áng."

Chu Quốc Đống nhìn con trai lớn: "Vậy nhà đất cho ai? Em trai mày bây giờ là ông chủ lớn, mày cũng chướng mắt à?"

"..." Chu Cường ấp úng, mặt dày nói: "Ba không bằng chúng con cũng vào thành phố, ba bảo thằng ba tìm công việc cho bọn con.”

Chu Quốc Đống suy nghĩ một hồi nhưng vẫn từ chối: "Nếu nó muốn giới thiệu công việc cho mày thì đã sớm giới thiệu giùm từ lâu, còn cần mày tự đi nói. ”

Chu Cường mặt xám mày tro, lại nhìn Hồ Kim Hoa: "Mẹ, mẹ đi nói đi? ”

"Mẹ cũng không tiện nói." Hồ Kim Hoa cúi đầu, tránh ánh mắt con trai lớn: "Không phải mẹ không chịu giúp con nói, chuyện lúc trước của chị con, nó còn nhớ kỹ đấy."

Thằng ba rất thân thiết với chị gái nó, chuyện xưa đó không tốt, Hồ Kim Hoa vẫn không ngẩng đầu lên được.

Chu Cường lẩm bẩm: "Đây chẳng phải chia rẽ trá hình hay sao?"

"Ở riêng thì ở riêng." Ban đầu Chu Quốc Đống muốn dưỡng lão với đứa con cả, hiện tại rõ ràng theo thằng ba thoải mái hơn, ông lập tức phản bội: "Em trai mày thay mày nhận gánh nặng dưỡng lão, mày còn muốn thế nào? Chẳng lẽ mày còn muốn tính toán tiền lương hưu của chúng ta sao? ”



Tiền thằng ba mỗi tháng cho ông đều cầm trong tay, nhà thằng cả lúc nào cũng nom nom, sao ông có thể không sợ hãi chứ.

Chu Cường á khẩu không nói nên lời.

Không quá mấy ngày, cả thôn đều biết, cậu ba nhà Chu gia đón cả nhà Chu Quốc Đống vào thành phố dưỡng lão, chỉ còn lại hai vợ chồng cậu cả Chu Cường còn ở trong thôn, nghe nói là ở riêng.

Vợ Chu Cường ở trong thôn chửi bới nhiều ngày, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra, chỉ là cô ghen tức cha mẹ chồng và em chồng chú út có thể lên thành sống sung túc.

Căn nhà của Chu gia là một trong những căn nhà cũ Thư Nhiên mua, sửa sang lại cũng tạm được, dù sao Chu gia cũng rất vui vẻ, hôm nay đã trở thành cư dân thành thị.

Hai vợ chồng Chu Huệ nghe nói Thư Nhiên đưa cha mẹ vào thành phố bèn ôm đứa nhỏ mập mạp trắng trẻo đi tới xem, không khí cũng hoà nhã.

Chu Huệ hiểu rõ tình huống trong nhà nhất, nhỏ giọng nói với em trai: "Trong lòng anh trai với chị dâu hẳn là rất khó chịu."

Thư Nhiên cười nói: "Sau này chị thỉnh thoảng lại đây đi dạo, thổi gió bên tai cho ba mẹ, để cho hai người đừng mềm lòng."

Cậu sợ hai vợ chồng Chu Cường sẽ cưỡng ép phải vào thành phố ở.

"Ừm, chắc chắn phải như vậy." Chu Huệ hiểu được ý của em trai.

Thư Nhiên ôm cháu gái hơn một tuổi, hôn lên khuôn mặt trắng nõn một cái, đây chính là một tiểu phú bà, vừa sinh ra đã có tài sản và tiền tiết kiệm.

"Anh ôm với." Từ Thận xoa nóng bàn tay của mình, ôm cháu gái từ trong lòng vợ, đây cũng là cháu gái của hắn: "Nhìn xem, mặt mày này, dáng vẻ này xinh quá.”

"Nhìn nó còn có chút giống cậu nó." Trương Vân Sinh ở bên cạnh vừa trêu chọc con gái vừa cười nói.

Chu Quốc Đống cười ha hả nói: "Cháu ngoại giống cậu, đây cũng không phải là nói vô ích! ”

Chờ Từ Thận ôm đủ rồi, Chu Quốc Đống cũng ôm cháu gái: "Tiểu Huệ nếu bận, có thể đưa đứa nhỏ sang đây ba mẹ trông giúp cho."

"Con có thể trông, không bận." Chu Huệ nói.

Đừng nói cô thật sự không bận, chồng cô còn chăm con, dù cô có bận thật cũng không dám giao con cho ba mẹ nuôi.

Thư Nhiên và Từ Thần ăn tối xong về trước, Chu Quốc Đống nhìn theo xe của hai người bọn họ rời đi, nói với Chu Huệ đang ôm đứa nhỏ bên cạnh: " Sao hai đứa nó lúc nào cũng ở cạnh nhau thế? Từ Thận đã hai mươi lăm tuổi rồi, cũng không thấy tìm vợ giữ nhà cho mình. ”

Chu Huệ nói: "Hai người bọn họ là đối tác, cùng nhau làm ăn kiếm tiền, quan hệ còn thân thiết hơn cả vợ chồng anh em, vì sao không thể ở cạnh nhau? ”

Chu Quốc Đống nghe xong cũng đồng ý, trong lòng ông, đối tác là quan hệ rất thiêng liêng, bất luận thế nào cũng coi như là bình thường.

Dù sao hiện tại, bất kể là hôn sự của Thư Nhiên hay là hôn sự của Từ Thận, ông cũng không quản được, cũng không dám xen vào.

*

Trịnh Thạc kiên trì, rốt cục nghe được, Từ Thận sẽ tham gia hoạt động công ích do thành phố tổ chức vào tết Nguyên Tiêu, ông chi tiền để có thể trà trộn vào hiện trường.

Từ xa, Trịnh Thạc có thể nhìn thấy hai thanh niên xuất sắc đang đứng trong đám đông, trò chuyện và cười nói vui vẻ với các nhà lãnh đạo thành phố.

Gần đây khu công nghiệp của họ rất nổi bật, không ai là không yêu mến hai doanh nhân trẻ này.

Trịnh Thạc lần đầu tiên nhìn thấy Từ Thận, chỉ cảm thấy giống, rất giống, giống y chang như mình khi còn trẻ, nhìn thấy mà cực kỳ phấn khích.

Thật ra nói giống nhau như đúc thì hơi quá, nhiều nhất là bảy phần giống mà thôi, có thể thấy được bọn họ có quan hệ huyết thống.

Từ Thận tương đối nhạy cảm, phát hiện có ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm mình, liền quay đầu lại nhìn, khi phát hiện là ai thì không thèm để ý quay đi chỗ khác.

Điều này không khỏi làm cho lòng Trịnh Thạc lạnh lẽo, chẳng lẽ thật sự như lời Thư Nhiên nói, đứa con trai này của mình rất căm hận mình hay sao?

Trịnh Thạc không nản lòng, dù sao ông cũng nắm giữ nhiều tài phú. Từ Thận lại là người làm ăn, không thể nào không bị cám dỗ.

Trịnh Thạc một lần nữa khôi phục tự tin, đỡ mũ của mình, đi về phía Từ Thận.

Lúc này Thư Nhiên cũng thấy được Trịnh Thạc, nhíu mày thầm nghĩ đúng là âm hồn bất tán.

Sau đó kéo áo của Từ Thận.

"Anh thấy rồi, không sao đâu." Từ Thận nhỏ giọng nói với cậu.

Trùng hợp lãnh đạo thành phố nói xong với bọn họ, dời bước đi chào hỏi những người khác.

Trịnh Thạc sải bước chen vào trước mặt Từ Thận: "Ông chủ Từ, có thể mượn chút thời gian nói chuyện không?"

Người xung quanh người tới người đi, dần dần có người ném ánh mắt tò mò về phía bên này.

"Ông là ai?" Từ Thận đánh giá Trịnh Thạc từ trên xuống dưới một phen: "Tại sao tôi phải nói chuyện với ông.

"Ta là..." Trịnh Thạc lấy một tấm danh thiếp ra từ túi áo khoác, đưa cho Từ Thận: "Con nhìn một chút là biết. ”

Từ Thận không chút để ý liếc mắt một cái, quả nhiên là trùm ngành than, nhưng hắn không nhận danh thiếp, ngược lại đút hai tay vào trong túi quần, cười nhạo một tiếng: " Vậy thì sao? ”



"Con..." Trịnh Thạc nói thẳng: "Hiện tại ta làm ăn không nhỏ, nếu như con chịu nhận tổ quy tông, sau này gia sản chính là của con."

"Nhận tổ quy tông?" Từ Thận cười nhạo nói: "Ngay cả chính ông cũng đổi tên đổi họ, ông có tư cách gì bảo tôi nhận tổ quy tông? Ông không xấu hổ hay sao."

Trịnh Thạc cố nén không vui, mềm giọng nói: "Con à, ta biết con hận ta, không thể chấp nhận trong chốc lát được...."

"Dừng lại, " Từ Thận cắt ngang ông, sắc mặt bởi vì một tiếng con à kia của ông trở nên tương đối kém: "Vị tiên sinh này, đừng đánh giá cao mình như vậy, ngài ở trong lòng tôi chẳng là gì cả, nghe cho kỹ, chẳng là gì cả, còn không bằng trọng lượng của một con chó."

"Con!" Trịnh Thạc không rõ, mình nói chuyện hoà hoãn nhẹ nhàng, vì sao sắc mặt Từ Thận vẫn luôn không tốt.

"Tôi nói rồi, " Thư Nhiên xem xong vở kịch, ở một bên sâu kín mở miệng: "Không ai muốn nói chuyện với ông, cần gì phải tự rước lấy nhục nhã. ”

Từ Thận cười cười với Thư Nhiên, phảng phất như đang tán thành lời nói của cậu.

"Khuyên ông một câu, ở đâu thì về đó đi, đừng quấy rầy cuộc sống của anh ấy nữa." Thư Nhiên nói.

"Là cậu.", Trịnh Thạc chỉ vào Thư Nhiên nghiến răng nghiến lợi: "Chính cậu đang châm ngòi ngăn cản cha con chúng tôi nhận nhau! ”

"Ông chỉ chỗ nào đấy?" Từ Thận lập tức chắn trước mặt Thư Nhiên: "Tốt nhất là bỏ tay ra ngay. ”

Trịnh Thạc bị cảnh cáo khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ, ông phát hiện đối phương thế mà cao hơn mình nửa cái đầu! Khí thế áp người không phải bình thường, ông không tự chủ được bỏ tay xuống, nhưng nội tâm vẫn không cam lòng!

"Hai người..." Trịnh Thạc nhìn thấy dáng vẻ Từ Thận chắn trước mặt Thư Nhiên, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt trở nên cực kỳ cổ quái khó coi, ngay cả môi cũng đang run rẩy.

Trong lòng Thư Nhiên hơi căng thẳng, ra vẻ trấn định từ sau lưng Từ Thận đi ra: "Chúng tôi cái gì? ”

"Hừ," Trịnh Thạc thấy được dáng vẻ Từ Thận lo cho Thư Nhiên, cũng thấy qua dáng vẻ Thư Nhiên lo cho Từ Thận, ông nghĩ đến suy đoán khiến người ta phỉ nhổ kia, trong mắt toàn là khinh bỉ: "Hai người như vậy sẽ phải đi tù."

Ông nói ra, Thư Nhiên lại rất bình tĩnh, cười nói: "Không phải chứ, ông ruồng bỏ vợ con làm trai bao không phải ngồi tù, thì sao chúng tôi phải ngồi tù chứ?"

Trong nháy mắt nghe được hai chữ "ngồi tù", mi tâm Từ Thận nhíu chặt, bất kể là Hạ Vân hay Là Diệp Hành, đều là người đến gây thêm phiền phức cho bọn họ.

"Thế nào? Không nhận thân thích được, bắt đầu muốn tạt nước bẩn cho chúng tôi đúng không? "Từ Thận nói: "Vậy ông phải đi quét sạch đuôi của mình trước, bảo đảm cái mỏ than của mình không xảy ra chuyện gì, bằng không..."

"Có lẽ sẽ nổi tiếng khắp cả nước." Thư Nhiên nói: "Dù sao cũng cho gán cho chúng tôi cái tội mà không có chứng cứ, chỉ cần tôi vung bút trong tay lên, chút chuyện hư hỏng của ông chẳng phải cả thiên hạ sẽ biết cả hay sao?"

Trịnh Thạc biết rõ bọn họ nói đúng, biểu cảm vô cùng đặc sắc, cầm gậy trong tay dám giận không dám nói.

Thư Nhiên cười cười, vỗ vỗ cánh tay Từ Thận: "Anh Thận, đi thôi. ”

"Ừm." Từ Thận nhìn Trịnh Thạc thật lâu rồi di chuyển theo Thư Nhiên rời đi.

Trịnh Thạc không ngờ được, vì sao bọn họ lại rõ ràng chuyện của mình như vậy, ngay cả chuyện mỏ than từng xảy ra tai nạn cũng biết!

Lấy sự giàu có mà mình vất vả liều mạng mới gầy dựng được đi đấu với Từ Thận, rõ ràng không có khả năng, Trịnh Thạc chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Thận giống như một con sói trung thành và tận tâm, đi theo bên cạnh Thư Nhiên rời đi.

Thư Nhiên đi tới chỗ đặt đồ uống, rót cho mình một cốc nước nóng, uống hai ngụm để trấn áp cơn kinh hãi.

"Không sao đâu." Từ Thận thấy tay vợ mình hình như đang run rẩy, hắn lo lắng trấn an một câu. Nếu như là ở nhà, giờ phút này hắn đã ôm lấy đối phương.

Thư Nhiên miễn cưỡng cười cười, dù sao Trịnh Thạc là người ngoài, rất dễ dàng nhìn ra cậu và Từ Thận là loại quan hệ này, liệu có hay không khả năng cũng rất nhiều người nhận ra, chỉ là người ta không cần phải nói ra đối nghịch với bọn họ.

"Loại chuyện này rất khó đưa ra chứng cớ, nếu thật sự có người nghị luận, em lên báo nói chắc chắn một câu, tất cả mọi người sẽ ủng hộ em." Từ Thận nhỏ giọng trấn an Thư Nhiên, sợ cậu nghĩ không thông, tạo thành gánh nặng tâm lý, dừng một chút lại nói: "Đều do anh, luôn gây phiền toái cho em. ”