Xuyên Về 1983

Chương 88



Buổi tối cùng nằm cùng Thư Nhiên, trong lòng Từ Thận cũng biết rõ, quan hệ của mình với Thư Nhiên, ở trong mắt người xung quanh hẳn là đã không còn là bí mật.

Mọi người đều có thể hiểu được mối quan hệ này, nhưng ngay cả khi không thể thì điều đó cũng không làm mất đi sự viên mãn giữa họ.

Thư Nhiên hạnh phúc nằm trong lòng bạn trai, thấp giọng cảm thán: "Bây giờ được rồi, gia đình anh Sâm đoàn tụ, muốn tài sản có tài sản, muốn gia đình hạnh phúc có gia đình hạnh phúc, sao em cảm thấy mình thành công rồi nên lui thôi nhỉ?"

Cảm thấy mình là người lái đò, đã thành công trong việc đưa bạn bè sang bờ bên kia.

Tất nhiên, bạn bè cũng là người lái đò của họ, cũng đã đưa họ qua bao dòng sông đen tối.

"Lui đến đâu?" Từ Thận nắm lấy tay Thư Nhiên cười khẽ.

"Lui vào trong lòng anh." Thư Nhiên vừa mở miệng đã thốt ra những lời yêu thương trần tục.

Ngẫm lại dạo này bận rộn nên lâu lắm không viết thư tỏ tình với người yêu lên báo, đợi cậu nạp lại năng lượng mấy ngày rồi viết một bức thư tình nóng bỏng.

Từ Thận cúi đầu hôn Thư Nhiên xong mới nhìn đối phương, ánh mắt thâm thúy dịu dàng: "Nhiên Nhiên, em là tình nhân của anh, bạn của anh, thầy giáo của anh, con của anh..."

"Anh cũng vậy" Thư Nhiên cười ngọt ngào, cậu hiểu biểu đạt của Từ Thận, cộng hưởng hoàn mỹ.

"Nhắc mới nhớ, hình như em còn chưa kể về ba mẹ em nhỉ?"

"Em muốn kể hả?" Từ Thận khẽ vuốt ve sợi tóc của người yêu.

“Thật sự không có gì, chỉ là một câu chuyện rất tục tĩu mà thôi,” Thư Nhiên cười cười, bắt đầu bình tĩnh miêu tả: " Ba mẹ em đều là công chức, giống như anh trai anh Giang Phàm ấy, chức vị còn rất cao.”

"Thì ra em và Giang Phàm xuất thân cùng nhau." Từ Thận không ngờ.

"Cũng không giống nhau, anh Phàm còn có anh Hàng đối xử với anh ấy như châu như báu đấy." Thư Nhiên nhớ tới chuyện cũ, bĩu môi nói: " Ba mẹ em tuy là sự kết hợp của tình yêu tự do thời đại học, nhưng không lâu sau khi kết hôn tình cảm tan vỡ, em cũng từ kết tinh tình yêu biến thành một viên đá bị bỏ rơi, lớn lên theo ông nội. ”

Từ Thận nghe mà đau lòng, tuy rằng thân thế của hắn cũng không tốt, nhưng vẫn cảm thấy không công bằng đối với chuyện của Thư Nhiên: " Ba mẹ như vậy quá vô trách nhiệm. ”

"Ừm, đó là nguyên nhân từ nhỏ em đã siêng năng tiến lên, chính là muốn bọn họ nhìn em một cái, yêu thương em." Thư Nhiên dừng một chút, tiếp tục nói: "Kết quả bất kể có tốt đến đâu, cũng không thể so sánh với những đứa con mà họ có sau khi tái hôn, điều này khiến tuổi dậy thì của em trở nên sa đọa, cho đến khi em gặp được anh không lâu, em mới đột nhiên giác ngộ, nghĩ thông sau đó tựa như thoát thai hoán cốt, biến thành như bây giờ, bắt đầu yêu bản thân, ủng hộ chính bản thân vô điều kiện, quản người ta tình cảnh gì, gặp phải chuyện xấu gì, thì kệ người ta, có gì to tát đâu.”

"Đúng vậy, phải có thái độ này, " Từ Thận sờ sờ đầu cậu cười rộ lên: "Cho nên anh mới nói, lần đầu tiên anh gặp em, em rất toả sáng luôn."

Ngây thơ và dũng cảm, không bao giờ thất vọng trong bất kỳ tình huống nào, cũng không bao giờ nghi ngờ bản thân. Rõ ràng tình cảnh của mình cũng không tốt lắm nhưng còn có thể đi quan tâm, suy nghĩ thay người ta."

"Thật là thần kỳ, có một câu nói, thứ anh muốn có sẽ càng ngày càng nhiều, không có thứ gì vĩnh viễn cũng sẽ không có được, khi em cảm thấy em không thiếu một phần tình yêu của cha mẹ, " Thư Nhiên cọ cọ đầu vào lòng bàn tay Từ Thận: "Thì anh xuất hiện. ”

Sự xuất hiện của Từ Thận bổ sung cho khát vọng của cậu đối với tất cả tình cảm.

Giống như Từ Thận nói, người yêu, bạn bè, giáo viên, trẻ con, cha mẹ…

Tất cả đều có.

Không đơn phương, nhưng cho nhau.

Lúc Từ Thận cần, cậu cũng sẽ xông lên phía trước, giơ đuốc làm người dẫn dắt.

"Ừ..." Từ Thận nghĩ thầm, đó là bởi vì em tốt, anh mới có cơ hội biến thành người tốt hơn.

Nếu không, với xuất thân của hắn cuối cùng cũng chỉ là một tên đầu đường xó chợ mà thôi.

"Nói đi nói lại thì chúng ta cũng xứng đáng được ở bên nhau.” Từ Thận xoay người đè Thư Nhiên, cười tủm tỉm tổng kết.

Năm ngoái, Tổ chức Y tế Thế giới đã công bố với thế giới rằng đồng tính luyến ái đã được loại trừ khỏi danh mục bệnh điên và tình yêu đồng giới không còn là chứng bệnh điên cần điều trị nữa, nhưng ở Trung Quốc, nó vẫn là một tội ác.

Nhiều trí thức đang thảo luận riêng về vấn đề này, và hầu hết mọi người đều cho rằng đây là biểu hiện của văn minh, tiến bộ, nhưng vẫn không thể thảo luận bên ngoài, cũng không thể xuất bản các bài báo có liên quan trên giấy.

Nhiều người đã nhận thấy sự mập mờ rõ ràng giữa Thư Nhiên một tài năng xuất sắc thu hút sự chú ý của mọi người, và đối tác đẹp trai của cậu, Ông chủ Từ, nhưng vậy thì sao?

Với địa vị xã hội và sức ảnh hưởng của hai người ngày nay, một số suy đoán không có bằng chứng thực tế sẽ chỉ bị người đời coi là hắt nước bẩn.

Từ khi Thư Nhiên thành danh đến nay, người tạt nước bẩn cho cậu nối liền không dứt.

Quần chúng nhân dân: "Tất cả đều là phỉ báng!"

Theo bọn họ, nhà văn Thư Nhiên năm nào cũng đăng một bức thư tình gửi cho bạn đời, vừa đăng là đăng liên tục suốt nhiều năm, vừa lãng mạn mà thâm tình. Những người thích Thư Nhiên không bao giờ cho phép bất cứ ai phỉ báng tình yêu tươi sáng và thẳng thắn này.

Người bạn đời bí ẩn của nhà văn Thư không trả lời nhiều, nhưng mỗi lần trả lời đều có thể mua vui cho mọi người, thẳng thắn như vậy, nhiệt tình như thế, đoán chừng chỉ có tính tình hào phóng như vậy mới có thể thu hút được nhà văn Thư tài mạo song toàn.

Một số người nói rằng nếu một ngày nào đó nhà văn Thư ngừng viết thư tình cho bạn đời của mình, họ sẽ rất đau lòng.

Người ta thường nói người đọc sách là người vô tâm nhất, nhà văn Thư là một người dũng cảm, dù sao nếu một ngày nào đó cậu phụ lòng, nhất định sẽ bị nước bọt dìm chết.

Từ Thận đọc báo lá cải mới biết được, mình lại là người yếu thế, mọi người đều lo lắng sau khi nhà văn Thư giàu có sẽ vứt bỏ người vợ khốn khổ của mình.

"Nhìn thấy chưa," Từ Thận buồn cười hất hàm với thanh niên bên cạnh, vẻ mặt vô cùng đắc ý: "Nếu em dám vứt bỏ anh, nhân dân cả nước sẽ không tha cho em."

"Ha ha." Thư Nhiên lẩm bẩm: "Quần chúng người ta ủng hộ người vợ yếu thế, anh mạnh hơn em, còn có tiền, một tay có thể đẩy em lên giường, cho nên em mới là người yếu thế mà.”

"Nói bậy, em không cần đẩy, anh đã tự mình chủ động ngã xuống giường, anh mới là người yếu thế." Từ Thận nói.

"Đấy không phải yếu thế mà là biến thái." Thư Nhiên cười mắng.

Từ Thận cười cười, nhấp một ngụm hồng trà: "Đi thôi, sớm đi chúc mừng anh Lô Địch"

Con của Lô Địch năm nay đã được nhận vào một trường học rất nổi tiếng, hôm nay tổ chức tiệc nhập học.

"Ừm."

Với địa vị và địa vị của họ ngày nay, những người có thể mời họ tham dự cũng chỉ có người thân hoặc bạn bè, còn lại đều rất khó.

Hai người hiện đang sống trong một sân viện yên tĩnh có vườn hoa nhỏ, bên trong trang trí cổ kính, mỗi một khung hình đều giống như một bức tranh cổ.

Nhà tất nhiên cần phải thuê người xử lý, những người này cũng trải qua lựa chọn kỹ càng mới dám thuê.

Lô Địch làm ăn không nhỏ, mấy năm nay câu được câu chăng mà đi theo Thư Nhiên đầu tư, giá trị tài sản tăng gấp đôi.

Tính tình của anh thích náo nhiệt, có rất đông bạn bè, lúc Thư Nhiên cùng Từ Thận đến đã thấy anh mạnh vì gạo, bạo vì tiền, chào hỏi khách khứa.

"Anh Lô Địch, bạn của anh tới rồi." Khách khứa chú ý tới hai vị khách quý khí chất bất phàm, vội vàng nhắc nhở Lô Địch một tiếng: "Không ngờ ông chủ Thư và ông chủ Từ lại là khách mời của anh, thế nào, giới thiệu cho chúng tôi được không? ”

"Ai nha, thật là ngại quá, hai người bọn họ thích thanh tĩnh, không thích xã giao, xem như không được rồi." Lô Địch lộ ra vẻ áy náy với người ta, sau đó chắp tay đi trước, bước nhanh đi nghênh đón Thư Nhiên và Từ Thận.

"Anh Lô Địch, chúc mừng." Thư Nhiên cầm quà trong tay Từ Thận đưa đến trên tay Lô Địch: "Là một bộ văn phòng tứ bảo." (Bút, mực, giấy, nghiên)

"Có mực Mai Hương không?" Lô Địch vui mừng nhướng mày: "Con tôi vẫn luôn nhớ mong."

"Có, nhớ viết cho em xem, viết không tốt là em phê bình đó." Thư Nhiên cười nói.

"Đương nhiên, em là thầy mà, em không phê bình thì ai phê bình?" Lô Địch lại nhìn Từ Thận: "Hoan nghênh hoan nghênh, anh Từ, chúng ta lên lầu. ”

"Mời." Từ Thận tùy tâm cười, gật gật đầu.

Hắn năm nay đúng ba mươi tuổi, khuôn mặt vẫn còn trẻ không có gì thay đổi.

Thay đổi duy nhất chính là khí chất, Từ Thận ba mươi tuổi có khí chất mà tuổi 20 không thể có được.

Hoặc là nói là vẻ lưu manh đã phai nhạt, còn lại vẻ sang trọng mà thôi.

Rốt cuộc không cần phải tranh giành quyết liệt với người khác, cuộc sống an nhàn sung sướng, tính tình thay đổi là điều đương nhiên.

Lô Địch cảm thán: "Anh Từ đi đến đâu cũng được chào đón khiến người ta hâm mộ quá đi."

Anh nhớ rõ lúc trước mình lần đầu tiên nhìn thấy Từ Thận cũng là như vậy, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu, cùng là đàn ông, sao lại có người đẹp trai thế cơ chứ.

Đẹp trai thì thôi, lại còn may mắn có thể tìm được một người bạn đời tài năng xuất sắc không kém.

"Bị vẻ ngoài của tôi mê hoặc." Từ Thận sờ sờ khuôn mặt mình, cười nói.

"Chẳng lẽ nội tâm không mê hoặc người ta sao?" Lô Địch nhìn về phía Thư Nhiên hỏi.

"..." Thư Nhiên sửng sốt nghĩ thầm có phải anh hỏi nhầm người hay không, sau đó lại nghĩ lại, ừm, ông nội ơi, quả thật mỗi người đều là người tinh mà, cậu nở nụ cười: "Cũng làm người ta mê mẩn đấy, nhưng người bình thường không có kiên nhẫn đi tìm hiểu, chỉ có thể nhìn vẻ ngoài mà thôi."

"A, Thư Nhiên chắc chắn không phải người bình thường." Lô Địch rung đùi đắc ý kết luận.

Thư Nhiên hận không thể cho anh một cú đá, lại cảm thấy buồn cười.

Nhìn sang bên cạnh, Từ Thận cũng nhìn mình cười.

"Chào thầy Thư" Con của Lô Địch đến thăm thầy thư pháp của mình.

"Chúc mừng, lúc trước nghe điện thoại báo tin em thi đậu thầy rất vui.” Thư Nhiên cười nói: "Hôm nay trực tiếp tới chúc mừng em."

"Cám ơn thầy." Đứa trẻ vui vẻ ôm quà tặng học tập của Thư Nhiên rồi lui ra ngoài, nhường chỗ cho người lớn.

"Thư Nhiên, có một chuyện anh muốn hỏi em một chút." Lô Địch tiếp tục rót trà cho họ.

"Ồ? Anh muốn hỏi gì? "Thư Nhiên lười biếng tựa vào ghế, nguyên nhân lớn nhất cậu không thích xã giao chính là, ở trước mặt người khác không thể nào tự do được.

"Tuyền Thành có một dự án phát triển khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, em nói có thể đầu tư không?" Lô Địch lấy ra một xấp tư liệu cho bọn họ xem: "Anh Từ cũng nhìn đi, gần đây anh còn đang làm bất động sản chứ? Lĩnh vực này chắc chắn anh rất giỏi!"

"Sao bỗng nhiên muốn đầu tư phát triển khu nghỉ dưỡng?" Từ Thận nói: "Tốn thời gian và công sức, chu kỳ trả nợ còn dài, không có nhiều ý nghĩa, chi bằng mua đất còn có lợi nhuận. ”

"Cái này, bởi vì phong cảnh đẹp, làm xong bản thân cũng có thể hưởng thụ. Tôi đã ngoài bốn mươi rồi, mà không có khu nghỉ dưỡng nào ở Trung Quốc vừa mắt tôi hết, vì vậy tôi muốn tự mình đầu tư vào để dưỡng lão." Lô Địch nói: "Nếu có thể kiếm chút tiền thì càng tốt, Thư Nhiên em nói được không? ”

"Nếu anh rỗi không có việc gì nguyện ý giày vò thì có cái gì mà không được, dù sao hẳn là cũng không thiệt thòi." Thư Nhiên có ấn tượng với khu nghỉ dưỡng này, ít nhiều hẳn là có thể kiếm được tiền, thậm chí là rất nhiều tiền: " Em muốn kiếm tiền ung dung nên cùng chiến tuyến với anh Thận, mua nhiều đất là được rồi. ”

"Được rồi, hiểu rồi." Lô Địch tổng kết, lăn qua lăn lại, mất thời gian và công sức, không kiếm được nhiều tiền.

"Ngoài việc mua đất, còn có thể đầu tư một chút để làm phim." Thư Nhiên nói, thập niên 90 là thời kỳ hoàng kim của điện ảnh Hồng Kông, đi đầu tư phim ở đó cũng rất có lợi nhuận.

"Ồ? Em có cách nào không? " Lô Địch chưa từng tiếp xúc với nghề này.

"Trước mắt còn chưa có," Thư Nhiên nói: "Qua một thời gian em và anh Thận qua biển thử xem, đi chơi, thuận tiện xem có thể làm quen với ai hay không."

"Vậy phải dẫn theo nhiều người." Lô Địch vội vàng dặn dò hai người.

"Yên tâm đi." Bình thường Từ Thận ra ngoài đều mang theo vệ sĩ, hôm nay thật ra cũng mang theo hai người, canh giữ ở bên ngoài.

Thật sự muốn đi tìm việc làm ăn trên địa bàn của người khác, nhất định phải dẫn theo đủ vệ sĩ.

Giang Phàm không biết từ đâu biết được hai người bọn họ muốn qua biển thăm dò, lập tức giơ tay lên báo danh: "Dẫn theo em với, em cũng đi! ”

"Chúng ta đều phải xuất phát, mày lại không có chứng thực." Từ Thận không muốn dẫn theo cái tên Giang Phàm bóng đèn này, ba người đi ra ngoài chơi chẳng vui chút nào.

"Giờ em có thể đi làm, chờ em!" Giang Phàm vô cùng hứng thú với biển rộng, đã muốn đi từ lâu, đáng tiếc không ai dẫn hắn.

"Quên đi," Thư Nhiên nhìn không vừa mắt, vỗ vỗ Từ Thận: "Để anh Phàm cùng đi đi, bảo anh ấy nhanh chóng chuẩn bị."

Từ Thận không còn cách nào khác, đành phải dẫn theo bóng đèn này.

"Không được nói cho Khải Tử biết." Hắn ra lệnh.

“OK!” Giang Phàm vội vàng đi làm thủ tục.

Những năm 90 nói về biển, người giàu đều hiểu, mua sắm, đánh bài, thiên đường của đàn ông.

Lúc này vị Hà tiên sinh kia, đã là một nhân vật nổi tiếng rồi.

Nhiều ngôi sao điện ảnh và ca sĩ nổi tiếng thế hệ sau đều đang trên đà thành công, ông trùm than đá ở đại lục cũng tung tiền vào làng giải trí để nâng đỡ người tình.

Giai đoạn này xuất hiện rất nhiều bộ phim xuất sắc, không thể không cảm ơn các ông trùm than đá đáng yêu nhiều tiền thẩm mỹ tốt, và sẽ không nhúng tay vào kịch bản.

Trên boong của tàu du lịch kỳ nghỉ.

"Hai người đúng thật là, ra ngoài chơi lại không có ý định thông báo cho em." Giang Phàm mặc áo sơ mi hoa và quần đùi, nằm trên ghế đọc tạp chí người mẫu, đồng thời chỉ trích Thư Nhiên cùng Từ Thận.

"Chúng ta đến đây không phải chỉ để chơi" Từ Thận đeo kính râm, mặc áo sơ mi ngắn tay, đôi chân dài khỏe khoắn và vẻ ngoài đẹp trai đã thu hút rất nhiều người đẹp mặc bikini nhìn hắn, sau đó tự hỏi liệu anh chàng đẹp trai này có để ý đến mình không.

Đáp án là không có, ánh mắt dưới kính râm Từ Thận hầu hết thời gian đều nhắm nghiền, thỉnh thoảng nhìn Thư Nhiên đang nghiêm túc tắm nắng trên chiếc ghế tựa giữa hắn và Giang Phàm.

"Vẫn là người bên này cởi mở..." Giang Phàm dùng tạp chí che nửa mắt, không dám nhìn thẳng vào những người đẹp bikini lui tới, khụ khụ, đồng chí nữ đại lục cũng không dám mặc như vậy.

Tuy nhiên, ở đây, người ta không chỉ mặc mà còn trên TV và tạp chí.

" Nếp sống xã hội không giống nhau." Thư Nhiên nói.

“Anh còn tưởng em ngủ rồi.” Từ Thận nhìn vợ cười nói: “Anh bôi kem chống nắng cho em nhé?”

Ở đây, hắn bôi kem chống nắng cho Thư Nhiên là chuyện bình thường, không ai nghĩ đây là biến thái.

Nghe Thư Nhiên nói, người giàu ở đây có rất nhiều thú vui xa hoa, họ chưa bao giờ nghe nói về nó chứ đừng nói là trải nghiệm.

"Nào." Thư Nhiên nằm xuống theo hình chữ đại (大)

Từ Thận lập tức xoay người ngồi dậy, Giang Phàm bên cạnh trợn trắng mắt, vội vàng xoay người đi, tiếp tục thưởng thức thân hình chuẩn và đôi chân dài miên man của các chị em mỹ nữ, chỉ là thưởng thức đơn thuần mà thôi,, hắn tuyệt đối rất tôn trọng, có cô gái nháy mắt với hắn, hắn cũng làm bộ không nhìn thấy.

Những người trẻ tuổi này được rất nhiều vệ sĩ vây quanh, ai tinh mắt cũng có thể biết, trong túi bọn họ có tiền.

Nếu không phải vệ sĩ nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, rất nhiều người đã đến bắt chuyện.

"Này, " Thư Nhiên vỗ tay Từ Thận một cái, cười nói: "Anh đâu phải giúp em bôi kem chống nắng, rõ ràng là đang lợi dụng mà. "Lại sờ cậu như thế xấu hổ chết mất.

"Không có lợi dụng, anh bôi nghiêm túc lắm mà?" Từ Thận nói, hắn bôi rất cẩn thận, chỉ là sợ bôi không tốt, màu da của Thư Nhiên sẽ biến thành gấu trúc khổng lồ, chỗ đen, chỗ trắng.

"Em còn lâu mới tin anh." Thư Nhiên nhỏ giọng nói.

Một nhân viên phục vụ cầm một khay rượu sâm banh tới, hỏi bọn họ có cần sâm banh không, vệ sĩ lập tức tới ngăn cản đối phương tới gần, nói không cần.

Đồ uống đã mở nắp, không phải là xử lý dưới mí mắt của mình thì không uống là tốt hơn.

Bọn họ trước kia lúc lăn lộn cũng cẩn thận như vậy.

"Anh đi bơi." Giang Phàm cuối cùng chịu không nổi bọn họ ở bên cạnh tình chàng ý thiếp, gấp tạp chí lại đứng dậy rời đi.

"Anh Phàm,cẩn thận một chút." Thư Nhiên dặn dò một câu.

"Biết rồi." Giang Phàm cười cười.

Thư Nhiên nhìn thấy, rất nhanh đã có một người đẹp tóc vàng mắt xanh bắt chuyện với Giang Phàm, cậu cười thầm, cái này cũng vô dụng, vốn từ vựng của anh Phàm chỉ có một, đó chính là OK.

“Anh Thận, anh có muốn bơi vài vòng không?” Thư Nhiên hỏi.

"Không muốn," Từ Thận nhìn thoáng qua bên hồ bơi: "Hồ bơi nhỏ quá, lần sau đi bãi biển chơi. ”

"Cũng được." Thư Nhiên xoay người, cười tủm tỉm nhìn Từ Thận: "Em cũng muốn bôi giúp anh."

"Ở đây sẽ không có phóng viên chứ?" Từ Thận động tâm, sờ sờ ngực mình.

"Sao mà có được, chúng ta tốn bao nhiêu tiền mới lên được đây mà, anh quên rồi à?" Thư Nhiên cầm lấy kem chống nắng, cũng đẩy lồng ngực Từ Thận một phen, bảo hắn nằm xuống.

"Trách không được người có tiền đều thích ra ngoài." Từ Thận hai tay chống sau đầu, vẻ mặt hưởng thụ.

Ánh nắng mặt trời, gió biển, người bạn đời dịu dàng.

"Đương nhiên rồi." Thật ra người giàu bên này chi tiền ăn chơi nhiều gấp bọn họ vạn lần, còn rất biến thái nữa, còn bọn họ là người bình thường, không dẫn theo vệ sĩ căn bản là không dám tới, sợ bị biến thái theo dõi.

"Ông chủ Từ, kem chống nắng này bôi có hài lòng không?" Thư Nhiên cười hỏi: "Có muốn làm thẻ không?"

"Khụ," Từ Thận diễn với cậu: "Thẻ hàng năm bao nhiêu tiền? ”

"Làm cho anh thẻ cả nhà." Thư Nhiên kiêu ngạo đè hắn một cái.

Từ Thận bị đè đến kêu lên một tiếng đau đớn, cười hỏi: "Tàn nhẫn như vậy, số hiệu của em là số mấy? Anh muốn khiếu nại em. ”

"Khiếu nại em? Anh ăn mật báo à?" Thư Nhiên tiếp tục kiêu ngạo.

Buổi tối, mọi người ăn một bữa cơm hải sản, xem đầu bếp chế biến, khẩu phần mỗi món không nhiều, ai cũng cảm thấy không no nên gọi cơm chiên.

Thư Nhiên cho rằng không phải khẩu phần ăn không lớn, mà là lượng ăn của bọn họ hơi lớn, lượng thức ăn của Thư Nhiên thì bình thường, con tôm hùm to bằng cánh tay, ăn một miếng đã no bụng, đừng nói còn có những thứ khác.

"Em thật sự không ăn à?" Từ Thận muốn Thư Nhiên ăn thêm một bát cơm nhỏ, cơm chiên hải sản rất ngon.

"Không muốn ăn cơm." Thư Nhiên nói: "Em sẽ ăn thêm hai con nhím biển."

Bọn họ ở nội địa bình thường không thể thường xuyên ăn được thứ này, sau này vận chuyển thuận tiện, họ có thể ăn bất cứ thứ gì họ muốn.

"Khẩu vị của em kỳ lạ ghê, chín không ăn thích ăn sống." Từ Thận đã từng ăn qua, vừa ngọt vừa tanh, cảm thấy vẫn cơn chiên ngon.

"Thứ này, " Thư Nhiên tiến đến bên tai Từ Thận: "Tráng Dương nha. ”

Từ Thận: "Vậy cho anh hai con."

"Hai người đang nói thầm gì đó." Giang Phàm kháng nghị, ba người ra ngoài chơi làm gì thì thầm hẩy hắn ra vậy!

Từ Thận đành phải tiến lại gần nói với hắn một cái: "Muốn hai con không? ”

"Em, mấy thứ đồ tráng dương kia có ích lợi gì?" Giang Phàm rất hối hận, sớm biết sẽ không nghe lời thì thầm này, nhưng: "Vẫn là tới hai con đi. ”