Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 133



Quan Thúy Nhi nhìn tới hoa cả mắt, có vài công đoạn nàng ấy không rõ lắm, nhưng nàng ấy cũng hiểu bây giờ không phải thời điểm hỏi. Vì vậy, nàng ấy chỉ nhớ kỹ có thể dùng gừng lát và rượu làm gia vị khử mùi tanh cho cá.

“Nương, không cần lửa lớn, ta muốn chiên cá.”

Lê Tường quét lớp bột sền sệt hồi nãy lên mình cá chép, lại bắt đầu dời xuống đuôi cá, múc từng muỗng, từng muỗng dầu sôi, tưới từ đuôi cá lên.

Những vết d.a.o cắt trên mình cá được dầu sôi xối qua, tất cả đều dựng đứng lên. Chờ sau khi rưới dầu tạo thành từng đường nét định hình trên mình con cá, nàng mới bỏ cả con cá vào trong chảo dầu.

Bên này chiên cá, bên kia nàng cũng bỏ dầu vào trong nồi tiếp tục chiên cá, chiên đến mức hai mặt đều vàng ươm thì mới bỏ ra, cá bên này chiên xong, cá chép bên kia cũng chiên vàng ươm.

Không khí trong phòng bếp bốc lên mùi hương cá chiên mê người, khiến cho những người ngửi được để không cầm lòng nổi, vội vàng nuốt ngụm nước miếng.

Trong lòng Tần Lục cũng mong đợi hơn vài phần.

Chẳng lẽ tay nghề của Lê Tường nha đầu này giỏi tới vậy?

Một đám người nhón chân mong chờ. Chừng ba mươi phút sau, rốt cuộc bọn họ cũng nhìn thấy chủ tiệm bưng một mâm đồ ăn ra.

“Nhìn kích cỡ của cái mâm kia đi, vừa nhìn đã biết không cùng giá cả với chúng ta.”

“Thơm quá, đó là món gì nhỉ?”

Có người cố tình đi ngang qua Lê Giang, tiện thể liếc mắt nhìn cái mâm đó.

“Là cá!”

“Chẳng phải người ta đã viết lên bảng là cá rồi sao? Có gì mà ngạc nhiên chứ?”

“Chỉ là……”

Cá chỉ có mấy đồng bối một cân, thế mà cửa hàng này bán món cá giá một ngân bối???

“Tần huynh đệ, đây là món đồ ăn đầu tiên. Bởi vì cửa hàng chúng ta không nghĩ sẽ có người gọi món cá cho bữa sáng, cho nên vẫn còn đang chưng cơm, ngươi cần phải đợi trong chốc lát nữa. Ngươi có thể nếm thử hương vị trước?”

Tần Lục gật gật đầu, hắn cầm lấy chiếc đũa vừa muốn xuống tay, đột nhiên lại hỏi: “Đồ ăn này tên là gì?”

“Món này tên là cá chép bạc kho tộ, nguyên liệu là cá chép bạc.”

“Cá chép bạc ư……”

Sáu đồng bối một cân cá.

Để hắn nếm thử xem, rốt cuộc món này xứng với cái giá đó ở chỗ nào.

Trước tiên Tần Lục gắp một đũa phần thịt ở bụng cá, vừa bỏ vào miệng, hắn lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Không những cá được xử lý rất cẩn thận, không còn chút mùi tanh nào, thịt cá còn chứa đầy nước canh, nước canh thơm nồng xứng với thịt cá tươi mới, hương vị tuyệt vời khiến cho hai mắt người ta sáng ngời lên.

Trước kia đa phần những món cá hắn được ăn đều là cá hấp, hoặc nấu thành canh, chưa từng được nếm thử hương vị như vậy. Nếu con mèo ngốc ở nhà hắn được nếm thử hương vị này, chắc chắn nó sẽ ở lì nơi đây, không chịu đi đâu cho coi.

Hiện giờ mới chỉ là món thứ nhất đã ngon xuất sắc như vậy rồi, hắn thật sự chờ mong những món tiếp theo.

“Tới! Tần huynh đệ, món cá thứ hai của ngươi, cá chép chua ngọt!”

Vừa nghe tới chua ngọt, khóe miệng Tần Lục không nhịn được bắt đầu giật giật, nhưng nghĩ tới điều gì đó, hắn lại vươn đũa ra nếm thử mùi vị.

Quả nhiên, khác hoàn toàn so với mùi vị cá kho tộ hồi nãy!

Hắn rất vừa lòng với lớp nước canh xối bên ngoài con cá chép chua ngọt. Làn da cá được chiên xốp giòn, thơm nức mũi, kết hợp với lớp thịt cá tươi ngon, mềm mịn bên trong. Cắn một ngụm còn có thể nghe được thanh âm soạt soạt soạt của da cá giòn rụm.

Phối hợp với nước sốt chua chua ngọt ngọt bên ngoài, không cần hỏi cũng biết, khẳng định vô cùng hợp khẩu vị với hai mẫu nữ nhà hắn.

Tần Lục chỉ ăn một miếng cá chua ngọt đã không chịu ăn thêm miếng nào nữa, nhưng hắn lại ăn hơn nửa đ ĩa cá kho bên cạnh.

Ngay lúc hắn đang say mê thưởng thức, lại nhìn thấy Lê Giang bưng đồ ăn ra. Lúc này không phải mâm lớn, mà là hẳn một cái chậu!