Tuy có chút hôi, nhưng có nước sông bên dưới chảy liên tục, chỉ một lát sau tất cả mớ lòng đều sạch sẽ.
“Những thứ màu trắng này đều là mỡ, phải giật xuống hết, giật xong nhớ bỏ vào trong sọt, đừng ném chúng đi.”
Mang những thứ này về còn có thể chiên thành dầu đó.
Nếu là trước kia, chắc chắn Lê Tường chẳng bao giờ để ý tới mấy thứ này, nhưng hiện tại nàng càng ngày càng trở nên keo kiệt.
Hai tỷ muội ở bờ sông tốn hơn non nửa canh giờ, hao hết hai thùng bụi than mới rửa được sạch sẽ hai sọt lòng lợn.
Vừa bước lên bờ đã ngửi thấy một mùi hương cực kỳ mê người, không cần phải nói cũng biết là mùi hương bay ra từ phòng bếp nhà nàng. Lê Tường còn nhìn thấy phía bên ngoài cửa nhà mình, có vài người đang hít hà hương vị này, hiển nhiên bọn họ rất hứng thú.
“Biểu tỷ, đi! Về nhà ta sẽ làm món ngon cho ngươi!”
Tâm tình Lê Tường rất thoải mái, nàng vừa vào phòng bếp, lập tức bắt tay vào việc. Hai nồi nguyên liệu trên bếp đã phát tán hương thơm, nàng cứ theo thứ tự sắp xếp nguyên liệu nấu ăn chần nước nóng, sau đó mới đổ toàn bộ vào nồi nước chát.
Còn thừa lại một đống ruột già, nàng lập tức đánh ký hiệu lên đó. Phần này nàng cũng chần nước sôi, sau đó bỏ vào nước chát nấu chín bảy phần, tiếp theo vớt ra bên ngoài, cắt miếng mỏng.
Kỳ thật, nếu không có nước chát, nàng có thể trực tiếp xào chúng lên cũng được, chỉ là nàng thích ăn như vậy hơn.
Sau khi thái miếng ruột già, nàng lại bỏ chúng vào trong nồi chiên lên một chút, đợi cho chúng cháy xém cạnh mới vớt ra, tiếp theo, cho phần dầu còn lại trong nồi lắng xuống một chút, nàng cho thêm ớt cay, gừng lát, cọng hoa tỏi non… mấy loại phối liệu đó vào bên trong, đảo lên, khi mùi hương bốc lên lại bỏ ruột già vào bên trong, xào chung một chỗ.
Cuối cùng mới thêm chút gia vị như muối, bột tôm vào cùng, đảo cho ngấm vài cái rồi lấy chúng ra khỏi nồi.
Ruột già xào lửa lớn có vẻ ngoài sáng bóng thơm nức, béo mà không ngấy, nhai rất vui miệng, thực sự là món nhắm rượu hoàn hảo. Ngay cả một người vốn không thích uống rượu như Lê Giang, sau khi thử một miếng, cũng không nhịn được đổ một chén rượu cầm ra.
Lại nói người ban đầu còn ghét bỏ chúng nó là Quan Thúy Nhi, hiện tại cũng trở nên vô cùng say mê, một miếng ruột già, một miếng cơm, ăn cực kỳ vui sướng.
Cuối cùng đĩa ruột già xào này lại trở thành món ăn khiến cả nhà vừa lòng.
Lê Giang uống một chút rượu cảm thấy hơi chếnh choáng, lại nghĩ tới ngày mai hắn có thể thanh toán hết nợ nần đè nặng trong lòng suốt bao nhiêu năm qua, rượu vào, lòng nhẹ nhõm khiến cười mãi không ngừng, cả người cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn, cuối cùng hai tỷ muội Lê Tường phải đỡ hắn lên lầu nghỉ ngơi. Quan thị cũng đi theo lên lầu nghỉ ngơi sớm.
Lúc này đại khái mới vào giờ Tuất (7 giờ tối), sắc trời vẫn còn sớm, hai tỷ muội thu dọn xong phòng bếp cũng chưa ngủ ngay. Hơn nữa, hôm nay hai nàng cũng không định lên lầu đi ngủ, mà mang đệm chăn xuống chuẩn bị ngủ dưới cửa hàng.
Kê sáu cái bàn lại sát cạnh nhau, vậy là xong một cái giường đôi khá lớn.
Không còn cách nào khác, đêm nay nàng làm thịt hầm nước chát quá thơm, ở bên ngoài, đám mèo hoang chó hoang đang đi tới đi lui, kêu gào ầm ĩ, chỉ sợ đột nhiên có một con mèo chui từ ống khói ra, trộm thịt để dành cho ngày mai, tha đi ăn mất.
Buôn bán nhỏ cần phải cẩn thận những thứ nhỏ nhặt như vậy.
Lê Tường vội vàng trải giường chiếu trong tiệm, còn Quan Thúy Nhi thu dọn phòng bếp. Nàng ấy vẫn bỏ những thứ cơm thừa canh cặn kia gọn gàng trong thùng nước gạo.
Quan Thuý Nhi có chút lo lắng đêm nay người nọ sẽ tiếp tục lại đây, bởi vì nàng ấy và biểu muội ngủ ở dưới lầu, chắc chắn sẽ nghe được tiếng động bên ngoài rõ ràng hơn nhiều so với ngủ ở trên lầu.