Lại nói, nếu thật sự cần phải gả đi, thế tại sao nàng cần phải qua nhà trượng phu ở? Lấy một trượng phu về ở rể, hắn sẽ chịu khó nghe lời mình, chẳng phải tốt hơn nhiều sao?
Bực một chỗ là triều đại này có pháp lệ, nếu nữ tử tròn hai mươi chưa có vị hôn phu, sẽ bị quan phủ trực tiếp ghép đôi, nếu không có loại pháp lệ đó, nàng chẳng thèm nghĩ tới chuyện kén rể đâu.
Nghe xong, bỗng nhiên trong lòng Quan Thúy Nhi lại có một tia đồng cảm, biểu muội của nàng ấy lợi hại như vậy, lại biết kiếm tiền, đúng là chẳng cần thiết phải dựa vào nam nhân. Thế nhưng nàng ấy thì sao?
Nàng ấy cũng nên suy nghĩ cho bản thân mình.
Trong khoảng thời gian này, nàng ấy đã học xong cách làm bánh bao, làm sủi cảo, biết làm bốn, năm loại mì sợi, biết ủ bột làm vỏ bánh, lại biết thêm hai món xào.
Biểu muội cũng cố ý rèn luyện nàng ấy để sau này nàng ấy sẽ đảm nhiệm vai trò đầu bếp trong tiệm. Chờ khi nàng ấy học xong, một tháng sẽ kiếm được 600 đồng bối!
Một tháng 600, một năm đó chính là bao nhiêu…… ừm là hơn 7000 đồng bối. Phải biết rằng đại bá nàng ấy làm nghề mộc, kiếm suốt một năm cũng chưa được một nửa tiền của nàng ấy đâu. Có thể nói, người có tiền đồ nhất trong thôn của nàng ấy cũng không sánh bằng. Nếu như vậy, nàng ấy có cần thiết gả cho người khác rồi dựa dẫm vào người ta không?
Ngược lại, nếu nàng ấy không gả, mà làm giống như biểu muội, vậy sau này… thực sự sẽ có một ngày nào đó, phụ mẫu ở nhà sẽ hãnh diện vì nàng ấy.
Quan Thúy Nhi có chút hưng phấn mang tương lai nàng ấy vừa tính toán nói cho biểu muội nghe, kết quả biểu muội nghe xong, lập tức hắt cho nàng ấy một bát nước lạnh.
“Biểu tỷ ngốc, nhà các ngươi còn không có phân gia. Ta nói hơi khó nghe một chút, nhưng nếu chuyện ngươi kiếm được tiền mà lọt vào tai bà ngoại, chắc chắn số tiền hàng tháng của ngươi sẽ bị họ lấy đi hơn phân nửa?”
“Ừm, đã như vậy, nếu bây giờ ngươi thật sự muốn hai người tiểu cữu cữu có cuộc sống tốt đẹp hơn, vậy việc đầu tiên ngươi cần phải làm là phân gia. Đương nhiên không phải nói phân gia nghĩa là không hiếu thuận với bà ngoại. Sau khi phân gia, mỗi tháng ngươi lại cho bà một ít tiền, loại hành động này cũng có thể bịt miệng một số người. Nhưng cách tốt nhất, phải làm sao để chính nhà đại cữu tử đòi phân gia, nếu như vậy về sau có thể bớt rất nhiều tin đồn và phiền toái. Chẳng qua ở thời điểm hiện tại, ta khuyên ngươi chưa nghĩ tới chuyện này vội, bởi vì ngươi vẫn chưa đủ năng lực để chăm sóc hai người tiểu cữu tử sau khi phân gia.”
“Ta nhớ kỹ……”
Nói tới đây, Quan Thúy Nhi không nói chuyện nữa, nàng ấy đang cẩn thận cân nhắc hoàn cảnh lộn xộn của gia đình mình.
Cùng là nhi tử, nhưng nàng ấy cũng không biết vì sao gia gia và nãi nãi lại bất công như vậy.
Từ nhỏ, phụ thân nàng đã phải làm việc nhiều nhất, thế nhưng đồ ăn lại kém cỏi nhất. Trước năm mười tuổi, đại bá được tới từ đường trong thôn học chữ, sau năm mười tuổi trong nhà lại chuẩn bị tiền bạc cho hắn ra ngoài học nghề mộc, sau khi học thành, hiển nhiên trở về sẽ kiếm được nhiều tiền hơn phụ thân nàng ấy. Cũng vì như vậy, sau này cả nhà đều ghét bỏ phụ thân nàng ấy vô dụng.
Chờ đến khi nhà đại bá sinh nhi tử, thái độ ghét bỏ của người trong nhà càng trở nên rõ ràng hơn, từ ghét bỏ một mình phụ thân đến ghét bỏ người một nhà nàng ấy.
Trong mắt bọn họ, không có nhi tử chính là vô dụng, phụ thân vô dụng, nương càng vô dụng, ngay cả bản thân nàng ấy cũng là một nha đầu vô dụng nốt.
Trước kia, ngay cả Quan Thúy Nhi cũng cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, nhưng hiện tại nàng ấy đã không còn suy nghĩ như vậy nữa.