Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 172



Lê Tường kéo đôi tay lạnh lẽo của Quan Thuý Nhi qua, giúp đỡ nàng ấy lau mặt rồi nói: “Ngươi cần phải bình tĩnh lại, đừng có hoảng. Nương của ngươi đã như vậy, bây giờ việc cần nhất chính là trị liệu uống thuốc. Nếu tiểu cữu cữu đã có dũng khí đem tiểu cữu mẫu từ Quan gia ra ngoài, vậy ta khẳng định hắn sẽ chăm sóc tiểu cữu mẫu rất chu đáo. Còn ngươi, nhiệm vụ hiện tại của ngươi là chăm chỉ kiếm tiền.”

Chỉ là đột nhiên mẫu thân nàng ấy xảy ra chuyện như vậy, thân là nữ nhi, nàng ấy muốn trở về chăm sóc mẫu thân là đúng. Nhưng Lê Tường cảm thấy đó là chuyện không cần thiết.

Hiện tại người một nhà tiểu cữu cữu đã ở nhà nàng, không còn cách kiếm tiền nữa, chắc chắn nhà bà ngoại sẽ không quan tâm tới nhà hắn.

Bây giờ người kiếm tiền duy nhất là biểu tỷ cũng trở về đó. Thế tiền ăn cơm, uống thuốc biết lấy từ đâu ra? Gia đình nàng có thể giúp nhất thời, chẳng lẽ còn có thể giúp đỡ cả đời sao?

Những lời nặng nề như vậy, không thích hợp để Lê Giang và Quan thị nói, chỉ có Lê Tường nói mới thích hợp.

Quan Thúy Nhi bình tĩnh lại, nàng ấy cũng hiểu những lời biểu muội nói rất có lý. Trong tay phụ mẫu nàng ấy không có tiền, đã vậy bọn họ chỉ biết mỗi trồng trọt, nếu nàng ấy cũng trở về, không kiếm tiền nữa, vậy bọn họ sẽ ăn cái gì, sẽ dùng cái gì, lại lấy đâu ra tiền đi trả cho gia đình cô cô. Nhưng nếu nàng ấy ở lại nơi này, tốt xấu gì một tháng cũng kiếm được 300 đồng bối.

“Là ta nghĩ sai rồi, thực xin lỗi biểu muội.”

“Không có gì phải xin lỗi hết, ngươi đã suy nghĩ cẩn thận lại là tốt rồi. Tiểu cữu cữu là người chăm chỉ, ở trước cửa nhà chúng ta là sông, nhất định sẽ kiếm được cái ăn, ngày mai phụ thân ta sẽ trở lại mang ít lương thực cho bọn họ. Ta bảo đảm cuộc sống ở đó còn thư thả hơn nhiều so với lúc bọn họ ở nhà bà ngoại.”

Quan Thúy Nhi gật gật đầu, lúc này nàng ấy mới lau khô nước mắt, đang định mang khăn đi vắt, nhưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy trong cửa hàng có người lạ, dọa cho nàng ấy nhảy dựng lên.

“Hắn, hắn, hắn…… Biểu muội, cửa hàng có người lạ!”

Lúc này Lê Tường mới nhớ ra, trong cửa hàng nhà mình mới có thêm Lạc Trạch, thật sự là xấu hổ không thôi. Vừa rồi nàng chỉ lo hỏi chuyện biểu tỷ, đã quên mất hắn.

“Hắn là tiểu nhị cửa hàng chúng ta vừa tuyển về, tên là Lạc Trạch.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-172.html.]

Vừa nghe cái tên Lạc Trạch này, Quan Thúy Nhi lập tức nghĩ đến người tối muộn thường tới phía sau bếp cửa hàng.

Hiện tại trên mặt nàng ấy còn có vết thương, đôi mắt cũng sưng đỏ một mảnh, thật sự không tiện đi gặp người khác. Vì vậy, nàng ấy chỉ gật đầu một cái, sau đó xoay người đi trên lầu.

“Phụ thân, ngươi và biểu tỷ bôn ba cả một ngày, chắc vẫn chưa ăn cơm chiều?”

Lê Giang gật gật đầu, không riêng gì cơm chiều, cơm trưa hắn cũng chưa được miếng nào vào bụng, cả một ngày dài lăn qua lộn lại, còn mệt hơn làm việc ở cửa hàng.

“Ta đi làm cho ngươi và biểu tỷ chút đồ ăn, phụ thân, ngươi đi mua đệm chăn dành cho hai chiếc giường mới trở về, thay cái cũ ra cho Lạc Trạch dùng.”

Lạc Trạch như không thể tin được vào tai mình, hắn vội vàng từ chối: “Không cần! Ta dựa vào bếp ngủ là được, ấm áp hơn dưới cầu nhiều lắm.”

“Hiện tại là trung tuần tháng 11, sắp sửa bước sang tháng mười hai rồi, thời tiết cũng trở nên càng ngày càng lạnh, nếu để ngươi bị đông lạnh, sẽ ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của chúng ta. Lại nói, chỉ là thay thế cho ngươi dùng, đâu có nói là tặng cho ngươi.”

Nàng đã nói tới mức này, Lạc Trạch cũng không còn lời nào để nói nữa.

Lê Giang đưa mắt nhìn hắn vài lần, hắn nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao hắn vừa rời khỏi nhà có nửa ngày, vậy mà trong nhà lại có thêm một tiểu nhị.

Vẫn nên thừa dịp ra ngoài mua chăn đệm hỏi tức phụ nhà mình đầu đuôi mọi chuyện mới được.