Tưởng tượng đến thôn cũ, cả những người nhà khó chơi kia, Ngũ Thừa Phong lập tức khó chịu.
Hắn vừa định quay đầu trả lại chuỗi vòng tay ở trong ngực, kết quả không tìm thấy người đâu nữa, ông chủ hàng kia dọn hàng xong đã bỏ chạy từ lâu rồi.
……
Đúng là ý trời mà!
Ngũ Thừa Phong thở dài một hơi, hắn chỉ đành dẫm lên chút ánh tà dương cuối ngày, đi về khách điếm.
Sắc trời càng ngày càng tối, Lê Gia Tiểu Thực cũng đóng cửa. Chẳng qua người một nhà cơm nước xong cũng không nghỉ ngơi, tất cả đều tụ tập trong phòng bếp tiếp tục bận rộn.
Ngoại trừ Quan thị, hôm nay bà hơi có chút cảm lạnh, cho nên từ sớm đã bị nữ nhi trượng phu đuổi lên lầu nghỉ ngơi rồi.
Bốn người dưới lầu, tự có công việc phù hợp với bản thân mình, Lê Giang và Lạc Trạch một người phụ trách thái thịt, một người phụ trách nhóm lửa nấu nước chát. Lê Tường và biểu tỷ lại đảm nhận nhiệm vụ cắt thịt chân giò, trộn gia vị, ướp thịt nhồi lạp xưởng.
Lại nói về món lạp xưởng, Lê Tường không thích nhồi nhiều thịt mỡ, làm như vậy chỉ cần nấu lên một chút chắc chắn dầu mỡ sẽ chảy ra tràn trề, sáng bóng một mảnh nhìn qua cũng thấy ngây ngấy cả người.
Nàng thích tám phần thịt nạc, hai phần thịt mỡ, như vậy trộn chung chúng với nhau, ăn vào không quá khô, nhưng cũng không quá ngấy.
Biểu tỷ thái thịt thành miếng xong, nàng cũng chuẩn bị xong hết những phần gia vị cần dùng.
Hạt tiêu và bột ớt là linh hồn của lạp xưởng, thiếu một thứ cũng không được. Có thể bỏ thêm một ít thập tam hương, khẳng định phải có chút rượu trắng rồi. Muối và bột tôm cũng cực kỳ quan trọng, đúng rồi, cả đường nữa.
Tuy nàng đang làm món lạp xưởng có vị cay nồng, nhưng thêm một chút đường lại có tác dụng làm nổi bật lên vị cay, chứ không hề ảnh hưởng tới hương vị vốn có của lạp xưởng.
Đáng tiếc nơi này không có tương đậu tằm(), cho nên nàng chỉ có thể mua được chút tương đậu nành vị cay.
Hương vị của thương phẩm do lớp người đi trước làm ra, hiển nhiên là ngon ngọt, chẳng qua nàng sợ vị nồng của nó làm ảnh hưởng tới mùi vị của lạp xưởng, vì vậy không lấy ra nữa.
Hôm nay hơi nhiều ruột non, vì vậy Lê Tường cũng mua nhiều thịt, trong nhà ước chừng có hơn 40 cân thịt móng giò sau.
Biểu tỷ thái xong tất cả thịt, nàng cũng bắt đầu bỏ nguyên liệu vào trộn đều. Muốn ướp ra hương vị ngon miệng, ít nhất cũng phải ủ thịt chừng hai ba canh giờ, chờ ngày mai mới trút nước đi, làm như vậy chắc chắn thành phẩm sẽ đậm đà, thơm nức.
“Biểu tỷ, thái thịt xong ngươi đi giúp Lạc Trạch ôm chăn xuống dưới, nương ta đang ngủ ở trên lầu, hắn không tiện đi lên.”
Quan Thúy Nhi lên tiếng đáp lời, nàng ấy thái xong miếng thịt cuối cùng đang cầm trong tay, sau đó đi rửa tay sạch sẽ rồi lên lầu.
Tuy đệm chăn của hai giường cũ không quá nặng, nhưng ôm một đống lù lù như vậy sẽ chắn tầm mắt, không dễ đi xuống lầu. Nàng ấy cẩn thận lại tiếp tục cẩn thận nhưng vẫn dẫm hụt một tầng thang, suýt chút nữa thì trẹo chân, cũng may Lạc Trạch vừa vặn ở đó, đỡ được nàng ấy.
“Lạc Trạch…… Ngươi tới vừa lúc, đây là đệm chăn của ngươi, cho ngươi.”
“Không phải ta đã bảo ngươi gọi là A Trạch sao? Tại sao lại gọi tên đầy đủ của ta rồi?”
Lạc Trạch nhận đệm chăn, lại tỏ ra không quá hài lòng với xưng hô hồi nãy của nàng ấy.
Quan Thúy Nhi không trả lời, nàng ấy chỉ theo bản năng nhìn thoáng qua biểu muội trong phòng bếp.
Biểu muội gọi hắn là Lạc Trạch, bản thân nàng ấy lại gọi hắn là A Trạch, nghe không được thuận tai, tốt nhất là gọi như nhau mới ổn.
Lạc Trạch nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, sau đó hắn không tiếp tục hỏi thêm điều gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm cuốn chăn màn của mình ra phía trước cửa hàng, phủ lên cái giường ngoài đó.
Lại bận rộn hơn nửa canh giờ sau, rốt cuộc một trăm cân nguyên liệu nấu ăn cũng hoàn hảo lên nồi.