“Phu nhân có thể làm thành mứt quả, như vậy sẽ bảo quản được lâu hơn.”
Trong phòng bếp ở thời hiện đại của Lê Tường có rất nhiều loại mứt, cả các loại rượu trái cây nữa, đều là lúc nàng nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì học theo công thức trên mạng, sau đó tự mình thí nghiệm làm ra, có thất bại, nhưng cũng có vài loại hương vị không tồi.
Mà mứt dâu tây là một trong số những món cực kỳ đơn giản.
Lời nàng nói lập tức gợi lên hứng thú của Liễu Kiều, sau đó nàng ấy nhanh chóng gọi Thanh Chi qua, để Thanh Chi đi chuẩn bị những nguyên liệu theo lời Lê Tường.
Hôm nay là sinh nhật của Liễu Kiều, Lê Tường cũng muốn thỏa mãn yêu cầu nàng ấy, dù sao thời gian vẫn còn sớm, cùng lắm thì hôm nay nàng bỏ một buổi học tối đi.
“Thanh Chi tỷ tỷ, phiền ngươi lấy mấy miếng vải bông sạch sẽ, hai bình gốm, một cái xẻng gỗ với một ít đường qua đây. Thêm nữa, những quả dâu tây này cần phải được rửa sạch sẽ trước khi ngắt cuống.”
Thanh Chi chăm chỉ lập tức bận rộn làm việc. Mấy chục cân dâu tây nhưng nàng ấy chỉ đi qua một cái rồi nhẹ nhàng ôm xuống lầu. Chỉ tốn thời gian một nén nhang, tất cả dâu tây đã được rửa sạch sẽ rồi ngắt cuống.
Lê Tường lấy vải bông bắt đầu hút sạch nước trên những trái dâu tây, nàng vừa nhẹ nhàng xoa vừa hướng dẫn Liễu Kiều để hai người cùng nhau làm.
Phải biết rằng, tự mình tham gia vào quá trình chế biến đồ ăn sẽ mang tới cảm giác cực kỳ thành tựu.
Liễu Kiều nhìn đơn giản, cũng cầm khăn lông lên xoa xoa. Ban đầu nàng ấy không điều chỉnh được lực phù hợp, đã làm nát vài quả. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng ấy đã nắm được cách làm, phối hợp với Lê Tường, hai người nhanh chóng hút sạch nước trong dâu tây rồi chuyển qua công đoạn lấy nước cốt.
“Được rồi, hiện tại bỏ dâu tây vào bình gốm, đựng chừng phân nửa đi, sau đó mới đổ đường.”
Lê Tường làm bình gốm của mình trước, sau đó đưa đường cho Liễu phu nhân.
“Đã hơn phân nửa bình rồi, bỏ chừng tám muỗng đường là đủ.”
Liễu Kiều rất nghe lời, nàng ấy nghiêm khắc làm đúng theo phân lượng Lê Tường vừa nói.
“Được được được, chỉ thêm một lượng như vậy, tiếp theo phải nghiền nát rồi đảo một phen cho chúng nó phủ đầy đường.”
Hai người cầm cái xẻng gỗ dùng sức chọc chọc, rất nhanh dâu tây trong bình gốm đều bị nghiền nát, chảy ra rất nhiều nước cốt.
“Như bây giờ là ổn rồi, chờ thêm mười lăm phút cho nó chảy thêm nước ra, chúng ta mới bỏ lên đun.”
Lê Tường ra ngoài tìm Thanh Chi bảo nàng ấy dọn cái bếp lò nhỏ của Liễu phu nhân vào trong nhà, chuẩn bị nhóm lửa lên.
Tới nơi này đã được một tháng, hiện tại kỹ năng nhóm lửa của nàng đã trở nên thuần thục. Chỉ có một điều khiến nàng rất ngạc nhiên đó là khi nhóm lửa than củi nhà Liễu phu nhân lại không bốc khói!
Ở hiện đại, có thể bắt gặp rất nhiều loại than củi không khói, nhưng ở niên đại tương đối xa xưa như thời này, chuyện này rất hiếm có. Chẳng qua khi ngẫm lại thân thế của Liễu phu nhân, nàng lại cảm thấy nàng ấy dùng loại than củi này mới là chuyện bình thường.
Mười lăm phút sau, hai bình gốm dâu tây đều không còn sót lại chút trái dâu tây nguyên vẹn nào nữa, liếc mắt một cái chỉ bắt gặp toàn nước cốt dâu tây đỏ ửng, lúc này cũng vừa vặn nên cho lên đun.
Thế nhưng trong nhà chỉ có một bếp lò, cho nên bọn họ chỉ có thể đun xong bình này, lại chuyển qua bình khác.
Lê Tường nhường vị trí cho Liễu phu nhân, để nàng ấy tự mình đun bình mứt dâu tây đầu tiên, còn nàng lại ngồi xổm một bên, vừa dạy nàng ấy, vừa kể cho nàng ấy nghe những món ăn có thể làm từ mứt dâu tây.
Lại nói về mứt trái cây, hiển nhiên làm món ăn này có thể tạo nên rất nhiều món điểm tâm. Dù nàng không biết làm điểm tâm, nhưng nàng biết cách hướng dẫn nha.