Hiện giờ cửa hàng nhà nàng mỗi ngày sẽ kiếm được chừng 300 đồng bối, thành tích này đã xem như không tệ rồi. Nếu mối làm ăn một trăm cân thịt hầm kia có thể triển khai lâu dài, vậy một ngày còn có thể kiếm thêm được sáu bảy trăm đồng bối.
Một ngày kiếm được nhiều như vậy, chắc chắn một tháng có thể kiếm được khoảng chừng 30 ngân bối! Một năm chính là 360 ngân bối rồi!
Nghĩ tới đây, Lê Tường lại nhớ đến khoảng nửa tháng trước, lúc đó nàng chỉ ước ao mỗi tháng kiếm được nửa ngân bối đã khó khăn rồi, không nghĩ tới hiện tại gia đình nàng còn có thể kiếm được nhiều như vậy, thật sự… chỉ cần nghĩ đã khiến người ta kích động không thôi.
Chỉ là thành tích này vẫn kém mục tiêu của nàng xa lắm.
Nói gì thì nói, thuê cửa hàng vẫn không phải một giải pháp lâu dài, cho dù hiện tại tính tình của chủ nhà Tần Lục Gia kia không quá tệ. Nhưng người làm buôn bán kiểu gì cũng nên có một nơi chốn thực sự thuộc về mình. Vị trí nàng nhìn trúng chính là khu vực trung tâm, hoặc những nơi phụ cận trung tâm cũng được.
Lê Tường đã từng hỏi thăm qua, giá khởi đầu của một gian cửa hàng với mặt tiền hơi rộng rãi một chút chính là ngàn ngân bối, càng đừng nói tới tửu lâu hay là loại nhà có khoảng sân rộng rãi.
Đúng vậy, mục tiêu của nàng không riêng gì có một tửu lâu thuộc về riêng mình, thậm chí nàng còn nhắm tới một khu nhà có khoảng sân rộng rãi nữa.
Tuy nguyện vọng này có chút hão huyền, khẳng định phụ mẫu sẽ không ủng hộ. Bọn họ càng thích lạc thú thành thành thật thật kiếm tiền mỗi ngày, chứ không có tham vọng sẽ mở rộng cửa hàng.
Một mình chiến đấu hăng hái, đúng là có chút buồn bực, nhưng nàng cũng có thêm ý chí chiến đấu.
Bởi vậy, cần phải nhanh chóng lên giường đi ngủ, chờ tới sáng sớm ngày mai nàng còn phải dậy sớm nhồi lạp xưởng nữa.
Sau một đêm thoải mái dễ chịu, tới ngày hôm sau nàng rời giường trong trạng thái tinh thần tràn đầy phấn chấn.
Những miếng thịt đã ướp hôm qua cũng ngấm gia vị đậm đà rồi, hiện giờ chỉ cần rửa sạch ruột non một lần nữa là có thể mang ra nhồi lạp xưởng.
Nơi này không có máy móc nhồi lạp xưởng, vì vậy Lê Tường đành tìm một cái ống trúc nho nhỏ để thay thế, một đầu ruột bọc bên ngoài ống trúc, sau đó xếp đống ruột non đó vào, như vậy chỉ cần nhồi thịt vào ống trúc, phía dưới được lấp đầy sẽ tự động kéo ruột non đi xuống, tiết kiệm được nhiều sức lực.
Nàng và biểu tỷ mỗi người cầm một ống trúc, bận rộn hơn phân nửa canh giờ mới nhồi xong tất cả ruột non. Tổng cộng được bốn mươi ba chuỗi lạp xưởng, sau đó chúng bị nàng treo lên bệ bếp, ngày thường sẽ được khói hun, đến lúc ăn tết chắc chắn hương vị sẽ không tồi.
Hai người vội xong lại quay sang thu dọn phòng bếp, vừa vặn lúc này Lê Giang và Lạc Trạch đi mua đồ ăn cũng trở lại. Cũng may đầu xương đùi của Lạc Trạch không bị thương, chỉ cần bôi hai ngày thuốc trị thương, hiện giờ thân thể hắn đã không tồi, rất dễ dàng đi ra ngoài vác về mấy chục cân đồ ăn.
“Ngoài chợ hôm nay có rất nhiều cá, giá lại rẻ, nhân cơ hội này ta mua về nhiều một chút. Còn có cua lông nữa, đã lâu rồi nhà ta không ăn, ta cũng mua một thùng về. Cua này rất lớn, lớp vỏ bên ngoài sáng bóng, khẳng định thịt vừa nhiều lại vừa thơm.”
Lê Giang để thùng cua lông vào trong một góc sáng sủa, bộ dáng cẩn thận như mang một thùng đầy bảo bối. Khoản tiền lớn đầu tiên nhà bọn họ kiếm được chính là nhờ những con cua lông này, ăn chúng nó lại còn thơm như vậy, ai mà không yêu thích cho được.
Lê Tường nghe được những lời phụ thân nói, nàng cũng cảm thấy thèm, chẳng qua mới sáng ra, cả nhà không ai có thời gian để xử lý chúng nó, đành phải để dành chúng nó lại đến tối.
“Phụ thân, ngươi đi nhìn một cái xem cửa hàng Bạch thúc cách vách có mở cửa hay không, nếu có thì hỏi bọn họ xem khi nào cần hàng, để ta vớt thịt sớm hơn một chút, sau đó còn đi cọ nồi nữa.”