“Ngươi có cảm thấy buồn chán khi nghe lại những câu chuyện năm xưa không?”
Lê Tường lắc đầu, thậm chí nàng còn cảm thấy ngẫu nhiên nghe một chút những ân oán tình thù này còn rất thú vị cơ.
“Vậy, vì sao tiểu thiếu gia lại chán ghét phụ mẫu của mình?”
Nghe hết cả câu chuyện xưa, nhưng phần khiến nàng khó hiểu nhất chính là khúc này. Trên đời này không thiếu những bậc phụ mẫu không ra gì với người khác, nhưng lại đặc biệt yêu thương hài tử nhà mình.
Đặc biệt trong trường hợp này, tiểu thiếu gia còn là nhi tử độc nhất của hai người bọn họ, tại sao bọn họ lại khiến cho nhi tử của mình không thân cận, thậm chí còn chán ghét phụ mẫu?
“Về chuyện này ư? Ta nghe phụ thân ta nói vì đại ca quá hy vọng nhi tử của mình lớn lên ưu tú, bởi vậy khi Hoài Ca còn nhỏ, đại ca ta đối xử quá mức khắc nghiệt với hắn. Lại nói, phu thê hai người bọn họ vốn là người ích kỷ, có thể yêu thương hài tử của mình được bao nhiêu, hắn thận cận với bọn họ mới lạ đó. Năm ấy lúc Hoài Ca trở về, trên người hắn còn mang theo không ít vết thương cũ, toàn thân đầy thương tích, chẳng giống thiếu gia chút nào, may mắn sau khi được phụ thân ta đón về đã bình phục trở lại.”
Bằng không chẳng biết hài tử ngoan ngoãn đó đã bị hai người kia biến thành bộ dáng gì rồi.
Liễu Kiều ăn uống no đủ lại kể hết chuyện xưa, thời gian cũng dần tới lúc nàng ấy ngủ giấc chiều, Lê Tường rất biết ý, đã lên tiếng từ biệt rồi đi xuống lầu.
Mãi cho đến khi rời khỏi tiệm sách thật xa, nàng mới phản ứng lại kịp, nàng đã quên bỏ lại túi tiền ở chỗ Liễu Kiều rồi.
Phản ứng đầu tiên của nàng đó là mau chóng quay lại trả tiền, kết quả vừa quay đầu một cái đã thấy tiệm sách nhà người ta đóng cửa rồi.
Quên đi, tiệm sách cũng không có chân để chạy, ngày mai lại mang trả cũng được.
Lê Tường cất kỹ túi tiền rồi vội vàng trở về cửa hàng cùng biểu tỷ bận rộn xử lý công việc.
Thế nhưng, từ khi nghe thấy lời cảnh báo của Liễu phu nhân về khả năng sẽ có người tìm tới cửa gây chuyện, tới tận khi trở về cửa hàng, tâm tình của nàng cũng không bình tĩnh lại được.
Nếu như thật sự có người tới kiếm chuyện, vậy trong tiệm nhà nàng chỉ có phụ thân và Lạc Trạch, hai người đó có thể ngăn cản được không?
Đã vậy, nàng lại không tiện nói chuyện nào với người trong nhà, vì vậy một mình nàng cứ mỗi ngày vừa bận rộn lo chuyện buôn bán vừa lo lắng đề phòng.
Lo lắng vài ngày, kết quả tình hình vẫn cứ sóng êm biển lặng, chưa thấy bất kỳ người nào tìm tới trước cửa nhà nàng để gây chuyện hết. Dần dần nàng cũng buông lỏng chuyện này, không còn nghĩ tới nó nữa.
“Tương Nhi, đã xong cá hương thịt ti của bàn số 3 chưa?”
“Rồi rồi, sẽ có ngay!”
Bị khách nhân thúc giục, Lê Giang đành phải bước vào sau bếp. Cũng vừa vặn, nữ nhi nhà hắn đã bỏ đồ ăn ra đĩa rồi, hắn lập tức bưng ra ngoài.
Ngay khi mới đặt đồ ăn xuống, hắn đã nhìn thấy không ít người bước vào trong tiệm, trực tiếp phủ kín hết những bàn ghế trống bên trong.
Đám người này còn mang theo đao kiếm, thoáng nhìn qua đã khiến kẻ khác khiếp sợ.
“Khách quan, các ngươi chọn món gì……”
“Đại Giang thúc?!”
Lê Giang chưa kịp nói xong đoạn hội thoại quen thuộc, đã bị một người trong số bọn họ cắt ngang, một tiếng “Đại Giang thúc” đã khiến hắn lập tức phản ứng lại.
“Tứ oa! Là ngươi sao? Trời đất, biến hóa của ngươi quá lớn, ta không kịp nhận ra.”
Ngũ Thừa Phong có chút ngượng ngùng cười cười, hắn lập tức đứng dậy giới thiệu: “Đại Giang thúc, những người này đều là các huynh đệ trong tiêu cục, chúng ta vừa trở về được nửa ngày, vừa vặn đi ngang qua đây, thấy một cửa hàng mới mở, rồi tò mò ghé qua. Không nghĩ tới nơi này lại là của nhà các ngươi.”
Đúng là bảng hiệu ghi rõ ràng Lê Gia Tiểu Thực… là hắn không nghĩ tới mà thôi.