“Nếu tất cả dùng để nấu thịt hầm cho ngươi, vậy còn buôn bán gì nữa? Ngươi cảm thấy cách ta nói thế nào? Nếu ngươi đồng ý vậy ta nhận đơn hàng hai trăm cân.”
Bạch lão đại cân nhắc một chút, theo như lời lão phụ thân nhà hắn nói, vậy thời điểm bán tốt nhất là giữa trưa và trước giờ ăn cơm, nói như vậy, cứ mang đi một trăm cân trước cũng được, chỉ cần buổi tối đủ bán là xong.
“Vậy cứ quyết định thế đi, từ ngày mai, chúng ta đặt trước hai trăm cân thịt hầm.”
“Được rồi!”
Có tiền lời từ hai trăm cân này, lại thêm tiền lời của cửa hàng, như vậy đại khái một ngày sẽ kiếm được hai ngân bối! Lê Tường vui vẻ cực kỳ, suy cho cùng, kiếm tiền càng nhanh thì căn tửu lâu trong mộng của nàng càng tới gần hơn chút nữa.
Một nén nhang sau, người Bạch gia kéo thịt hầm đi rồi, Lê Tường nhận được 800 đồng bối cùng với hai ngân bối tiền đặt cọc hai trăm cân ngày mai.
Lúc này lại đi kêu mấy người phụ thân bổ sung thêm thịt cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể chờ sau khi qua khoảng thời gian bận rộn buổi sáng lại tính sau.
“Tương Nhi, mấy người phụ thân ngươi, bọn họ còn chưa trở về sao?”
“Vẫn chưa, ta ra đằng trước nhìn một cái xem sao.”
Lê Tường vòng ra ngõ nhỏ dõi mắt nhìn, vừa lúc nhìn thấy ba người trở về, phụ thân đeo hai sọt nguyên liệu, Lạc Trạch cõng thịt, biểu tỷ cũng gùi theo không ít. Nàng đi lên giúp đỡ bọn họ, mấy người cùng nhau trở về cửa hàng.
Đại khái là những nữ hài tử đều bị hấp dẫn bởi những món đồ xinh xắn đáng yêu. Rất nhanh sau đó Quan Thúy Nhi đã lưu ý đến trên cổ tay biểu muội đột nhiên xuất hiện một chuỗi vòng tay màu trắng sáng lấp lánh. Rõ ràng trước khi nàng ấy đi, nó còn chưa tồn tại nha.
“Biểu muội, chiếc vòng trên tay ngươi……”
Nàng ấy hỏi rất nhỏ, Lạc Trạch ở bên ngoài cửa cũng không nghe thấy.
Chuyện này cũng chẳng có gì để giấu diếm, Lê Tường lập tức kể chuyện buổi sáng hôm nay Ngũ Thừa Phong tới cửa hàng nói cho nàng ấy nghe.
Nói xong mới ngỡ ngàng nhớ ra, dường như biểu tỷ nhà mình có chút ý tứ với Ngũ Thừa Phong kia, nàng lập tức sửng sốt.
Đang nghĩ ngợi xem mình có nên giải thích một chút hay không lại nghe được biểu tỷ mở miệng nói: “Là hắn đưa ư…… Xem ra người này cũng không tệ lắm, lần trước những cái bánh bao đó cũng không tính là bị lãng phí.”
Hoá ra tới tận bây giờ, Quan Thúy Nhi vẫn còn canh cánh trong lòng về mười mấy cái bánh bao mà Ngũ Thừa Phong đã ôm đi.
“Khoan đã, lần trước ta bắt gặp ngươi quay đầu lại nhìn hắn vài lần, hoá ra ngươi lưu luyến bánh bao ư?”
“A…… Bằng không thì ta nhìn cái gì?”
Lê Tường: “……”
Đúng là nàng cũng không biết mình nên cười biểu tỷ hay nên cười chính mình đây.
Hai tỷ muội nói nói cười cười, lại bắt đầu một ngày bận rộn.
Người khác không chú ý, nhưng Lạc Trạch vẫn luôn ở trong phòng bếp, hắn rất nhạy cảm đã phát hiện ra Thúy Nhi cứ phát ngốc nhìn chuỗi vòng tay trên người Lê Tường vài lần, hiển nhiên nàng ấy rất thích thứ này.
Chẳng qua chuỗi vòng tay này là Ngũ Thừa Phong mua về từ nơi khác, bảo hắn làm sao mà mua được đây?
Lạc Trạch cân nhắc cả ngày cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào hay, hắn cũng muốn tìm Ngũ Thừa Phong thế nhưng bản thân hắn lại không có thời gian.
Vất vả mới chờ được tới lúc xong việc của mình, thì tiêu cục nhà người ta cũng đóng cửa, muốn đi tìm Ngũ Thừa Phong cũng không biết tìm ở nơi nào.
Một hồi khi hắn về đến cửa hàng lại nghe được Lê thúc đang nói về chuyện trong thôn, dường như Thúy Nhi đang muốn trở về.
Lần trước khi nàng ấy trở về, lúc lên đây mặt đã bị thương, vậy lần này……
“Phụ thân, lần này biểu tỷ trở lại có bị đánh nữa không?”
“Chúng ta có về nhà bà ngoại của ngươi đâu, hiển nhiên là không rồi. Ngày mai ta sẽ trở về đưa chút lương thực qua đó, thuận tiện thăm hỏi bệnh của nương Thuý Nhi một chút, buổi chiều đã trở lại rồi.”