“Lại nói, Ngũ đại chưởng quầy kia đúng là lợi hại, từ học đồ lên làm đại chưởng quầy sau đó lên tới nhị chưởng quầy của tiệm vải trong thành chỉ mấy có mười năm phấn đấu. Hiện giờ tiền có, tòa nhà cũng có, còn có một phòng tiểu kiều thê, nghe nói hai người ấy sắp sửa sinh hài tử. Cuộc đời sung sướng thế cơ mà, quá khiến người ta hâm mộ.”
“Đợi chút! Các ngươi đang nói gì?!”
Cái gì mà tiền có, tòa nhà cũng có, còn có một phòng tiểu kiều thê??? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!?
Ba mươi phút sau, Trúc Thất và Nhị Sinh xuống thuyền trở lại bến tàu. Kiều Hữu Tài cũng ngừng ngay thuyền ở đó, lao thẳng đến phường vải Lộ thị.
Hỏi thăm xong, hắn lập tức ngơ ngẩn cả người. Hoá ra đại tỷ phu của hắn thật sự đã sớm được điều vào trong thành rồi!!
Chuyện này có nghĩa là gì? Có nghĩa là tên đó vẫn luôn lừa dối đại tỷ của hắn!
Kiều Hữu Tài không kịp nghĩ ngợi gì nữa, lập tức chèo thuyền tới nhà đại tỷ.
Nhìn bộ dáng vội vã chèo thuyền rời đi của Kiều Hữu Tài, Ngũ Thừa Phong biết chuyện này đã thành công hơn phân nửa. Phần còn lại, hắn chỉ cần ngày mai ra bên ngoài phủ nha chờ lão thôn trưởng là được.
“À, đây là thù lao khác, cảm ơn các ngươi đã giúp chuyện hôm nay.”
“Ai dà, có tiền mà, cảm ơn các gì chứ? Về sau nếu còn loại chuyện tốt thế này nhớ qua gọi ta nhé.”
Trúc Thất cầm tiền, cảm thấy người thuê Ngũ Thừa Phong này cũng thuận mắt hơn rất nhiều, sau khi nói hai câu khách sáo, hắn và đối phương mới chia tay.
Ở đầu bên kia, Kiều Hữu Tài đi thuyền cực kỳ nhanh tới thôn nhỏ, vừa đi tới cửa đã nhìn thấy cổng nhà đại tỷ hắn bị phá thành một lỗ thủng, trong sân cũng là một mảnh hỗn độn.
“Đại tỷ, đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều thị vừa mới mắng nhi tử tức phụ một trận, quay đầu lại đã nhìn thấy đệ đệ nhà mẹ đẻ có quan hệ tốt nhất với bà ta, trong lòng lập tức uỷ khuất đi lên.
Bà ta vừa gào vừa kể chuyện xảy ra lúc chiều hôm nay cho hắn nghe.
“Ta còn tưởng là chuyện gì lớn lao lắm. Tỷ à, tốt xấu gì ngươi cũng đoạn tuyệt quan hệ với Ngũ lão tứ kia rồi, nợ không còn rơi trên đầu ngươi nữa, không phải chuyện gì quan trọng. Ở chỗ ta mới có một chuyện cực kỳ kinh khủng đây này.”
“Chuyện kinh khủng gì vậy?”
Kiều thị lau lau nước mắt, cầm cái băng ghế đưa cho đệ đệ. Nhưng hiện giờ Kiều Hữu Tài làm gì còn tâm tình mà ngồi nữa.
“Tỷ, tỷ phu ở bên ngoài có người khác!”
“Có người khác ư? Không có khả năng! Tuy tính tình tỷ phu ngươi hơi kiêu ngạo một chút, nhưng hắn vẫn tuyệt đối trung thành với người trong nhà. Mấy năm nay, tháng nào hắn cũng chuyển phân nửa tiền của mình về nhà, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Nếu hắn ở bên ngoài có người khác, vậy ta hỏi ngươi, non nửa tiền công của hắn làm sao đủ để nuôi hai người bọn họ?”
Kiều thị căn bản không tin.
“Ai nha! Đại tỷ ngốc của ta ơi, ngươi vẫn chưa hay biết gì! Từ bảy năm trước, người ta đã được điều vào trong thành rồi, tiền lương của hắn không biết đã được tăng lên gấp bao nhiêu lần. Hôm nay ta nghe được hai người trên thuyền nói, bây giờ tỷ phu ở trong thành làm nhị chưởng quầy, tòa nhà có, tiền cũng có, còn có một phòng kiều thê nữa, đã vậy hai người kia còn sắp sửa có hài tử rồi!”
“Không có khả năng!”
“Cái gì mà không có khả năng?! Ta đã tự mình lên phường vải hỏi thăm rồi! Đại tỷ phu căn bản không còn làm chưởng quầy ở đó nữa, tiểu nhị người ta cũng nói, tỷ phu đã sớm được điều vào trong thành, một tháng tiền công được vài ngân bối cơ!”
Kiều Hữu Tài vừa mới dứt lời đã nhìn thấy mắt đại tỷ nhà mình trợn trắng một cái, sau đó bà ta lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Đại tỷ!”
Bốn huynh muội Ngũ gia vẫn đứng một bên, lúc này cũng sợ ngây tới người vội vàng xông tới.