Sau đó Lê Tường tiếp tục cho tỏi băm, ớt xắt lát vào trong chảo xào lửa lớn cho mùi thơm tràn ra khắp bếp, tiếp đó mới bỏ hành tây và rau cần vào.
Bởi vì phụ mẫu nàng tương đối thích vị chua cay, cho nên nàng lại cắt thêm nửa cây củ cải chua bỏ vào nồi xào cùng, chờ tới khi mấy loại đồ ăn kèm vừa chín tới nàng lại bỏ gan heo vào, cuối cùng mới thêm gia vị rồi nêm nếm cho vừa miệng.
Trước kia trong nhà nàng cơ hồ chẳng ai nguyện ý ăn gan heo, bởi vì nấu nó lên nó sẽ trở thành vừa cứng lại vừa tanh, xử lý không tốt ăn vào còn có chút vị đắng.
Mà từ khi Lê Tường làm gan heo, ban đầu cần ngâm vài lần cho nó tan hết m.á.u loãng bên trong sau đó mới thái hơi mỏng, lại ngâm thêm vài lần nữa là trong ngoài đều sạch sẽ.
Tiếp theo mới bỏ thêm rượu gia vị gừng lát ướp để loại bỏ mùi tanh, tới khi bỏ lên bếp mới dùng những phối liệu có mùi vị nồng nàn xào chung với gan trong lửa lớn, cuối cùng khi bắc ra khỏi nồi, hầu như mùi tanh của gan đã biến mất hết.
Món gan heo xào được bỏ thêm bột củ sen vào khiến cho hương vị trở nên vừa mềm mịn vừa tươi mới, rất giống với món cá lát mỏng kia, hơn nữa còn được chế biến theo phong vị chua cay, ăn một miếng cũng đủ để đánh bay phân nửa chén cơm.
Ngũ Thừa Phong vô cùng nể mặt đầu bếp Lê Tường, hắn ăn tới ba chén cơm ngô, cũng ăn không ít gan heo thịt viên cùng rau xanh.
Ngay lúc hắn ăn xong chén cơm ngô thứ ba, Lê Tường đang chuẩn bị xới cho hắn thêm một chén nữa nhưng bị hắn ngại ngùng từ chối, tuy rằng trên thực tế, hắn còn có thể ăn thêm hai chén nữa.
“Biểu muội, ta ăn no rồi, ta đi mang cơm cho mấy người phụ thân.”
“Đi thôi, cửa hàng đóng cửa rồi cũng không còn chuyện gì nữa, ngươi ở bên đó lâu một chút với tiểu cữu mẫu. Đúng rồi, đừng quên canh vẫn còn đặt trên bếp giữ nhiệt.”
Lê Tường nhắc nhở xong, vẫn cảm thấy không yên tâm, nàng lại đi cùng nàng ấy vào trong phòng bếp tiếp tục nói: “Buổi tối bảo tiểu cữu cữu đưa ngươi trở về, đừng đi một mình.”
“Biết rồi!”
Hai tỷ muội lại nói chuyện thêm vài câu, quan hệ rất là thân cận. Đột nhiên trong lòng Ngũ Thừa Phong có chút ê ẩm. Khi còn nhỏ hắn cũng từng muốn thân thiết với ba ca ca nhà mình, kết quả…… Không đề cập tới cũng thế.
Sau khi tiễn biểu tỷ rời đi, Lê Tường trở lại bàn ăn nhưng vừa mới ngồi xuống, nàng đã nghe thấy Ngũ Thừa Phong nói ra một tin tức nóng tới mức nổ tung.
“Đại Giang thúc, ta đã đi đoạn tuyệt quan hệ với Ngũ gia.”
Cũng may mắn Lê Giang không uống bát canh trong tay, bằng không chắc chắn hắn phun ra ngoài.
“Tại sao lại đoạn tuyệt quan hệ?! Chẳng lẽ nương của ngươi đuổi ngươi ra ngoài?!”
“Tại sao bà ta dám làm như thế?! Tại sao tộc lão trong thôn lại đồng ý cho bà ta làm như vậy? Lão thôn trưởng đâu? Tại sao hắn lại đồng ý?”
Quan thị căm giận không thôi, làm gì có nương nào đối đãi với nhi tử của mình như vậy. Từ nhỏ không yêu thương hắn đã đành, tới khi hắn trưởng thành lại đuổi hắn ra ngoài, hơn nữa còn áp dụng biện pháp nghiêm trọng như đoạn tuyệt quan hệ kia.
“Quan thẩm, ngươi đừng giận dữ, đây là chuyện tốt mà. Là ta muốn như vậy.”
Ngũ Thừa Phong ngẫm lại một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra tất cả, hắn không muốn gạt Lê gia. Lại nói, kiểu gì cũng có ngày bọn họ trở về thôn, biết sớm hay biết muộn rồi cũng sẽ biết, không bằng bây giờ hắn tự mình nói cho bọn họ.
“Ta đã… dùng một chút thủ đoạn nhỏ.”
Hắn có chút xấu hổ kể rõ ràng chuyện hắn mướn người diễn kịch như thế nào, lại thêm dùng Ngũ Đại Khuê kia hấp dẫn sự chú ý của bọn họ như thế nào, hắn nói ra tất cả, không bỏ sót một chi tiết nào.
Lê Tường kinh ngạc tới mức buông rơi chiếc đũa trên tay.