“Có thể ăn là được. Nếu ngươi thích ăn, mỗi ngày ta đi mua cho ngươi!”
Kim Vân Châu không nhịn cười.
“Đâu cần phải ngày nào cũng đi mua. Lang trung đã nói rồi, tình trạng nôn ói của ta đại khái chỉ cần một, hai tháng nữa sẽ chuyển biến tốt đẹp.”
Người mang thai, nhất định phải ăn những món bổ dưỡng. Chờ sau khi nàng ấy không còn nôn ói nghiêm trọng nữa, hắn sẽ bồi bổ lại hết.
Hai người đang nói chuyện, Kim Hoa đã nấu xong một chén bưng tới.
“Kim Hoa, không phải ngươi nói đi mua sao? Tại sao hồi nãy lại bảo ngươi đi nấu?”
“Chuyện này ư? Tiểu thư không biết rồi. Những cái hoành thánh kia, Lê cô nương đã gói xong hết rồi, nhưng nàng nói nếu nấu chín mang về sẽ không ăn được nữa. Vì vậy nàng mới dạy nô tỳ làm canh súp, chờ lúc trở về chỉ cần nấu chín hoành thánh là ăn được. Chẳng qua ăn hết chén này là hết hoành thánh rồi, chờ muộn hơn chút nữa, nô tỳ lại qua chỗ nàng mua một ít trở về. Buổi tối, bất cứ lúc nào tiểu thư muốn ăn, nô tỳ sẽ nấu.”
“Hoá ra là như thế, Lê cô nương kia đúng là một người thần kỳ.”
Kim Vân Châu sung sướng uống một ngụm canh, lại từ tốn ăn hết một chén hoành thánh nữa.
“Haizz…… Đã lâu rồi mới có lại cảm giác bụng của mình no căng.”
Nàng đang muốn vỗ vỗ bụng, lại đột nhiên nghĩ tới bản thân mình đang mang thai, vì vậy vội vàng đổi thành sờ sờ. Liễu Hoài Chi ngồi bên cạnh, cầm lấy tay nàng cảm khái một tiếng đầy vẻ tự trách.
“Vân Châu, để ngươi chịu khổ rồi.”
“Khổ ở đâu? Không cho ngươi nói như vậy, Đào Tử nhà ta sẽ nghe được đấy.”
“Đúng đúng đúng, là ta nói sai rồi, nên đánh.”
Phu thê bọn họ thân mật, Kim Hoa rất tế nhị dọn chén đũa rồi lui ra ngoài. Lúc đến phòng bếp nàng ấy mới nhớ tới bình củ cải chua Lê Tường đưa cho hồi sáng.
Sau đó nàng ấy vừa tò mò, vừa muốn thử trước tiểu thử xem món ăn này có ổn hay không, cuối cùng quyết định cắt một miếng nhỏ ra, nếm thử trước.
Hai canh giờ sau, nhìn tiểu thư ăn một miếng củ cải chua kèm thêm hai miếng cháo với vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, hảo cảm của Kim Hoa dành cho Lê Tường cũng thẳng tắp bay lên.
Chỉ cần có thể khiến tiểu thư ăn mà không phun, vậy nàng chính là một người tốt siêu siêu cấp!
Chạng vạng Kim Hoa lại tới Lê Gia Tiểu Thực một chuyến, có điều thời điểm nàng ấy đi qua không đúng lúc, vừa vặn giờ này chính là giờ bận rộn nhất của nhà người ta. Bởi vậy, không gian chật hẹp đằng sau bếp chẳng còn chỗ nào cho nàng ấy ngồi nữa.
Lê Tường biết nàng ấy muốn qua mua thêm hoành thánh chuẩn bị trở về làm bữa ăn khuya cho tiểu thử, thế nhưng ngay lúc này nàng lại không rời tay được. Vì vậy nàng dứt khoát bảo Tô tẩu tử làm thịt hai con cá lại đưa cho Kim Hoa một cái muỗng, cho nàng ấy từ từ lóc thịt cá ra.
Chờ sau khi khách nhân trong tiệm thưa dần, nàng mới có thời gian làm vỏ bánh.
“Chẳng lẽ tiểu thư nhà ngươi định ăn món này hàng ngày?”
Tuy thai phụ ăn nhiều cá tôm rất tốt, nhưng ngày nào cũng ăn hoành thánh cá thế này, lại không cân bằng dinh dưỡng.
Kim Hoa nghe ra ý của nàng, nàng ấy lập tức hưng phấn nói: “Ngươi còn món ăn khác có thể làm tiểu thư không phun sao? Vậy ngươi cứ làm đi, ngày nào ta cũng qua đây mua về!”
Mỗi ngày đều tới mua, vậy chính là khách hàng lớn rồi. Lê Tường rất vui vẻ nhận lời.
“Vậy đêm nay cứ ăn món này đi, giữa trưa ngày mai ngươi qua đây, ta làm xong cho ngươi mang về.”
“Được được được!”
Kim Hoa rất vui vẻ, ánh mắt nàng ấy nhìn Lê Tường giống hệt nhìn một tỷ muội thất lạc bao năm hôm nay mới gặp lại.
Tính tình nàng ấy dễ thương lại hào phóng, không cần cố tình lôi kéo làm quen, cho nên rất nhanh nàng ấy đã trở nên cực kỳ quen thuộc với Lê Tường.