Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 361



Lê Tường dừng lại quan sát một lúc rồi nói tiếp: “Nhất định phải qua tửu lâu của chúng ta làm một ít gia cụ trong phòng. Mặt khác, ta cần nhìn xem hàng mẫu trước, nếu đủ tư cách, chúng ta còn có thể ký khế ước.”

Chu Tiến Bảo liên tục gật đầu, hiện giờ nhìn hắn đâu còn dáng vẻ ngáp ngủ, chán chường như hồi nãy?

“Cần phải làm như vậy.”

“Được rồi, mang tủ chén qua trước cho ta, ngày mai ta lại đến thương lượng với ngươi về kích cỡ cụ thể của nồi và ghế.”

Lê Tường rất sảng khoái thanh toán 300 đồng bối. Ngay lúc nàng đang muốn nói địa chỉ đặt hàng của mình, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc của tiểu nha đầu và một thanh âm tranh chấp cũng rất quen thuộc truyền tới từ ngoài sân.

“Ngươi cho ta đi vào, ta muốn nhìn một chút!”

“Không được, đại ca ta đang bàn chuyện!”

Tiểu nha đầu vẫn nhớ Lê Tường muốn thương lượng với đại ca mình một vụ làm ăn lớn, đã thế người này còn bày ra bộ dáng hùng hổ như vậy, lỡ như làm hỏng chuyện buôn bán của nhà nàng ấy thì biết làm sao bây giờ. Càng nghĩ, nàng ấy càng thêm kiên quyết muốn ngăn cản hắn!

“Tứ ca? Tại sao lại là ngươi?”

Lê Tường kinh ngạc nhìn người bên ngoài. Theo lẽ thường, hiện giờ hắn phải đang nằm trên giường ngủ bù mới đúng, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Nàng cảm thấy có chút mơ hồ không rõ.

Ngũ Thừa Phong thấy được người mình muốn gặp, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ta… ta chỉ đi theo bảo vệ cho ngươi thôi. Lúc buổi chiều ta ra bên này, nhìn thấy ngươi cứ một mình đi vào khu vực càng ngày càng hẻo lánh, cho nên ta không nhịn được mới đuổi theo, kết quả ngươi đi vào trong này sắp ba mươi phút còn chưa chịu đi ra. Cho nên ta mới……”

Cuối cùng là…xôi hỏng bỏng không.

Lê Tường không nhịn được cười, sau đó nàng mới quay đầu lại giải thích cho hai huynh muội Chu gia, tiếp theo nàng báo địa chỉ cửa hàng nhà mình.

Nghe xong, Chu Tiến Bảo lập tức đi vào dọn tủ chén, lại dắt con la ra, tròng lên xe chuẩn bị chuyển hàng.

Con la này hơi nhỏ, chỉ chuyển cái tủ chén thôi nó cũng mệt mỏi lắm rồi, bởi vậy Lê Tường cũng ngượng ngùng không ngồi lên xe.

Sau khi nàng nói một tiếng với huynh muội Chu gia, thì ra ngoài đưa Ngũ Thừa Phong rời đi.

“Tứ ca, tại sao ngươi không ngủ trong tiêu cục?”

“Ta ư? Ta… ta tuổi trẻ, ngủ trên ba canh giờ là đủ rồi.”

Ngũ Thừa Phong kiên quyết không thừa nhận chuyện hắn đang nằm trong tiêu cục nhưng tâm trạng không yên ổn, ngủ không nổi đành phải đi ra.

“Vậy ngươi muốn đi đâu đây? Đây đâu phải đường về cửa hàng?”

Lê Tường sửng sốt.

“Về cửa hàng làm gì? Bên đó có phụ thân và biểu tỷ của ta mà, cửa hàng không cần có ta cũng được. Hôm nay ta bận rất nhiều việc đó, lúc này cần phải qua tiệm thợ rèn này. Tứ ca, nếu ngươi có việc thì cứ đi đi.”

“Ta không có việc gì!”

Ngũ Thừa Phong đáp lại quá nhanh, hắn cảm thấy hơi ngại ngùng vì mình thể hiện hơi lộ liễu một chút, vì vậy nhanh chóng thêm vào: “Chúng ta đã nhận đơn hàng của Vu lão gia tử rồi, phải bảo vệ các ngươi an toàn. Bây giờ để ngươi đi một mình, ta không yên tâm.”

“Vậy thì vừa vặn ta đang cần người đi cùng ta. Tứ ca, ngươi đừng trách ta sẽ sai bảo ngươi làm việc này nọ nhé.”

Lê Tường nói đùa nhưng Ngũ Thừa Phong lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Ngươi cứ lo sai bảo là được, không cần khách sáo với ta.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chỉ trong chốc lát đã tới một tiệm thợ rèn khá lớn trong thành.

Nơi rèn sắt ở tận cuối đường, nhưng từ đầu đường đã nghe được thanh âm leng keng leng keng nối liền không dứt, đến gần một chút, lập tức có một cỗ khí nóng ập thẳng vào mặt.

Một đám thợ rèn bên trong đều mặc áo ngắn tay, đổ mồ hôi nhễ nhại, Lê Tường nhìn bộ quần áo dày cộm trên người mình, nàng còn chưa bước vào bên trong đã thấy nóng rồi.