Nàng cầm bốn khối thạch cao vừa nung xong đem ra mài, mỗi khối chỉ cần mài một chút bột thôi.
Bột thạch cao năm phút và mười phút, chỉ cần trộn lẫn với nước là lập tức trầm xuống dưới, chắc chắn không đủ chín.
Bột thạch cao nung 20 phút chỉ cần hoà vào nước là hoà tan ra ngay, không lắng chút cặn nào. Thạch cao nung 30 phút cũng vậy. Nàng quyết định dùng hai khối này rồi.
Lê Tường khuấy đều sữa đậu nành trong nồi, chờ một chút cho chút cho chúng nó nguội hẳn, lúc này từ từ cho nước hoà tan thạch cao vào.
Để nồi sữa đậu nành yên một lúc chừng mười lăm phút, sữa đậu nành trong nồi đã ngưng tụ thành tào phớ non, lúc này lại cho thêm một chút nước hoà tan thạch cao vào, từ từ khuấy đều thêm một chút.
Thời gian càng lâu tào phớ càng tách nước, đậu hũ càng hoàn chỉnh. Chừng ba mươi phút sau, tào phớ trong nồi đã hoàn toàn ngưng lại cùng một chỗ.
Sau khi bỏ bớt một tầng nước bên trên, vớt lên một chút tào phớ trơn mềm bỏ vào chén nước chấm sủi cảo, sẽ biến thành một chén nước chấm mặn thơm ngon.
Ăn vào vừa có hương vị trơn mềm như canh trứng, vừa có mùi nồng thơm của đậu nành, hơn nữa còn có vị chua cay của chén nước chấm kia. Chỉ cần ăn hết một muỗng, lập tức không nghĩ tới chuyện dừng lại.
Bởi vì tào phớ trong nồi không nhiều, cho nên mỗi người chỉ được một chén nhỏ. Đào Tử thích ăn ngọt, nàng ấy chọn bỏ thêm chút đường vào tào phớ, ăn cũng cực kỳ thơm ngon.
Người một nhà chỉ dùng hai mươi phút đã ăn hết sạch chút nước hoà thạch cao trong nồi kia, mặt khác nồi thạch cao nung 30 phút kia, ăn vào lại có một chút vị chua thối, hiển nhiên, thạch cao nung quá lâu cũng không được.
“Biểu muội, tào phớ này thật là ngon, còn thơm hơn canh trứng, nếu không về sau buổi sáng chúng ta bán thứ này đi?”
“Có thể, tào phớ làm sớm một chút cũng không tồi.”
Lê Tường nhìn phòng bếp một vòng, nhưng vẫn không tìm được khuôn đúc thích hợp để làm đậu hũ, cuối cùng nàng dứt khoát lôi một ngăn kéo xuống. Sau khi đổ hết nước trong nồi đậu hũ chua kia, nàng lại đổ chút nước sôi bỏ vào đó nấu một hồi lâu.
Tới khi ngửi không còn mùi gì nữa, nàng mới rải lớp băng gạc vào đó, múc hết tào phớ vào bên trong, sau đó cầm một miếng tấm ván gỗ đã được tiêu độc đặt lên trên mặt bình nước tương.
Quá đơn sơ, nhưng đành tạm làm vậy để xem thành quả ra sao. Chờ ngày mai lại đi tìm sư phụ Chu kia làm mấy khuôn đúc đậu hũ.
“Tương Nhi, vẫn còn một nồi này.”
Lê Tường lấy lại tinh thần. Hồi nãy nàng mới nấu ba nồi, còn lại một nồi, chỉ không chú ý tới một chút mà trên nồi đó đã nổi lên một tầng váng đậu.
Váng đậu cũng là thứ tốt nha, đáng tiếc chỉ có một tấm như vậy.
Sau đó, nàng vớt váng đậu lên, một lần nữa để Hạnh Tử đun lửa nhỏ, tiếp theo nàng lại đổ chút nước hoà tan thạch cao đúng thời gian kia vào nồi tào phớ.
Vừa rồi nàng còn bận tâm trong nồi không nhiều, mọi người ăn không đủ tận hứng, lúc này mới cho mọi người ăn thoải mái được, thậm chí còn đủ để làm cơm tối nữa. Ngay cả mấy người Lạc Trạch ở phía đối diện cũng có một chén lớn.
“Buổi sáng ngày mai chúng ta cứ bán loại tào phớ này đi, tuy lúc trước nhìn có chút phức tạp, nhưng chờ làm tốt rồi sẽ cảm thấy rất đơn giản, múc thêm một chén gia vị là có thể bỏ lên bàn được rồi. Món ăn mới mẻ như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích!”
Lê Giang đã ăn xong hai chén, vẫn cảm thấy thòm thèm, vị trơn mềm kia thật sự không tồi, là hương vị những lão nhân gia yêu nhất.
“Nếu muốn bán vào sáng ngày mai, nhất định phải ngâm hạt đậu từ bây giờ.”
Không ngâm đủ bốn năm canh giờ, không thể nấu được.
“Bây giờ ta ngâm ngay đây, có gì đâu mà, ngâm hạt đậu chẳng tốn chút sức nào.”