Phải biết rằng, nữ nhi không có kinh nguyệt thì không thể sinh nhi dục nữ được. Lần trước, lúc Thu lão bắt mạch choTường Nhi, bà ấy còn lén lút hỏi thăm chuyện này, nhưng thấy bộ dáng nhăn mặt nhíu mày của lão, bà ấy đã lạnh hẳn người.
Có điều bây giờ thì tốt rồi, xem ra nữ nhi uống loại thuốc kia rất có hiệu quả.
“Tương Nhi, vậy mấy ngày này, ngươi nhớ thành thành thật thật ở nhà cho ta, không được đi đâu hết.”
Lê Tường mím môi, nàng muốn phản bác nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác hết.
Thời đại này không có băng vệ sinh như hiện đại, chỉ có tấm lót này, kể cả bảo nàng đi ra ngoài nàng cũng không dám ra, lỡ có chuyện gì là xấu hổ lắm.
Càng nghĩ càng cảm thấy cả người khó chịu, nàng đâu muốn bị nhốt ở nhà năm sáu ngày như vậy.
“Nương, ta sẽ không ra ngoài đâu. Nhưng là hôm nay chúng ta đã bàn xong với Chu gia bên kia rồi, ngày mai sư phụ Chu sẽ qua tửu lâu bên kia, ngươi nhớ đến lúc đó bảo phụ thân qua tửu lâu thông báo cho họ một tiếng.”
A đúng rồi! Còn tào phớ và đậu hũ của nàng!
Lê Tường tóm được Đào Tử bên cạnh, sau đó bắt đầu dặn dò quy trình nghiền đậu nành, lại nói cụ thể về cách làm đậu hũ. Cũng may tối hôm qua nàng đã nung xong thạch cao sống rồi, coi như tiết kiệm được một việc.
“Nếu có cái gì không rõ, cứ đi lên hỏi ta, nhất định phải hỏi rõ ràng mới được thực hiện.”
“Ừm ừm, ta biết rồi sư phụ!”
Đào Tử biết này chuyện này liên quan tới việc làm ăn của cửa hàng nhà mình, nên nàng ấy tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.
Sáng sớm hôm sau, nàng ấy bắt đầu làm sữa đậu nành theo lời hướng dẫn của sư phụ, nấu một nồi trước, hai nồi khác cần giữ lại để làm mì và sủi cảo.
Kỳ thật chỉ cần phối hợp tỉ lệ giữa nước hoà thạch cao và sữa đậu nành chuẩn, trên cơ bản sẽ thuận lợi làm ra tào phớ.
Lần đầu tiên Đào Tử không biết nên cho bao nhiêu vào, nàng ấy trực tiếp cầm thạch cao lên lầu nhìn Lê Tường hoà, chỉ cần một lần như vậy, nàng ấy đã nắm được khối lượng chính xác rồi.
Một chén nhỏ nước hoà thạch cao đổ từ từ vào, để yên chừng ba mươi phút đã có thể mở ra bán được.
“Khách quan, hôm nay tiệm chúng ta có một món ăn mới, ngày đầu chỉ bán nửa giá, ngài có muốn nếm thử một chén hay không?”
Vừa nghe có món ăn mới, lại giảm nửa giá chỉ còn một đồng bối một chén, cơ hồ tất cả mọi người đều gọi một chén ăn thử.
Lê Giang tươi cười đầy mặt, hỏi rõ ràng xem mọi người thích ăn vị mặn hay vị ngọt, sau đó lập tức đi ra sau bếp nói cho mấy người bọn Đào Tử.
Rất nhanh sau đó, chỉ chừng vài hô hấp, hắn đã đi ra bên ngoài, lúc ra trong tay còn bưng theo một cái chén.
“Ai? Đồ ăn hôm nay lên bàn nhanh vậy?”
“Không biết hương vị của món ăn mới này như thế nào?”
Những bị khách nhân vừa sáng sớm đã tới Lê Gia Tiểu Thực đều là khách hàng cũ thường xuyên ủng hộ việc làm ăn cho nhà bọn họ, cũng vì vậy mà những người này đều yêu thích hương vị các món ăn của Lê Gia Tiểu Thực.
Lần này cũng vậy, đám khách nhân này lòng đầy chờ mong, nhưng khi nhìn thấy một chén trắng tinh đặt trước mặt mình, bọn họ lại dại cả mặt.
Chỉ có thế này thôi?
“Khách quan, mời nếm thử.”
Lê Giang mang một chén đầu tiên là vị ngọt, nhìn tào phớ trắng tinh trên bề mặt, kỳ thật bên trong đã được bỏ thêm mè trắng và đường cát rồi.
Hạt mè sau khi được rang chín, sẽ trở nên thơm ngon cực kỳ, lại phối hợp với đường cát ngọt ngào và tào phớ đậm đà vị đậu, nhất định sẽ là một món ưa thích dành cho những người thích ăn ngọt.
“Ưm!! Thơm quá đi, mềm quá! Đây là thứ gì vậy? Tại sao ăn lên rất giống canh trứng? Ây cha, đậm đà hương thơm!”
“Cái này tên là tào phớ, được làm từ đậu nành đấy.”