Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 395



Lúc này mới gom được mười lăm cân, nhìn cũng khá nhiều, nhưng cân lên chỉ được chừng đó thôi.

Hắn không định chuyển đống này thành sản phẩm rồi mới cầm đi bán, như vậy quá tốn thời gian lại phí công.

Sư phụ nói những mặt hàng da ở Dụ Châu bên kia rất đắt, vải bông lại không khác biệt lắm so với bên này, hắn định qua bên đó mua vải rồi nhồi lông nhung vịt vào. Làm vậy tiện hơn nhiều.

Chẳng qua cái bao tay Tương nha đầu làm cho hắn chẳng có chút mùi vị nào, nhưng đống lông hắn mang về lại rất thối, chắc là có phương pháp rửa sạch nào đó.

Thế là ngày hôm sau, thời điểm Ngũ Thừa Phong đi ra ngoài thu lông nhung vịt, hắn cũng tranh thủ một chút tới tửu lâu, dò hỏi phương pháp xử lý lông nhung vịt.

“Ngươi thu lông nhung vịt chuẩn bị bán đi Dụ Châu??”

Lê Tường thật bội phục hắn, nàng chỉ tặng cho hắn một đôi bao tay, vậy mà người này đã liên tưởng tới hướng lâu dài như vậy.

Dụ Châu ở thời đại này, chắc là tương tự với vùng Đông Bắc thời hiện đại, đến chỗ đó bán xiêm y được bỏ thêm lông nhung vịt tuyệt đối sẽ kiếm được tiền.

“Ngươi mang tất cả đám lông nhung vịt thu được bỏ vào nước ấm thêm bồ kết rửa sạch một lần, phải nhẹ nhàng xoa, đừng dùng lực quá mạnh nếu không đám lông sẽ bị nát hết. Rửa xong một lần lại tiếp tục rửa lại lần nữa, cho tới khi hết nước bẩn mới thôi. Sau đó chờ phơi khô lại bỏ vào nồi chưng lặp đi lặp lại chừng ba mươi phút là được.”

Ngũ Thừa Phong vừa nghe quá trình phức tạp này, đã nghĩ đến mười lăm cân lông vịt trong phòng mình. Ngay sau đó, hắn cảm thấy mười lăm cân này đã đủ lắm rồi.

Mười lăm cân này đủ để hắn bỏ công sức rửa sạch vài ngày.

Hắn tiếc tiền mướn người đi rửa lông, cho nên ngay khi trở lại tiêu cục, hắn đã một mình ôm hết đống công việc này.

Đại Lưu nhàn rỗi không có việc gì làm, hơn nữa cũng muốn đẩy đống mùi thối hoắc trong phòng đi, bởi vậy Đại Lưu cũng giúp hắn được không ít việc.

Một mực múc nước đổ nước, hai người bọn họ bận rộn tới năm sáu ngày mới rửa sạch và tiêu độc xong mười lăm cân lông vịt kia

Mắt thấy ngày xuất phát lập tức tới nơi, Ngũ Thừa Phong lại đi mua chút vải bố về, tự làm mấy cái áo lót bó sát người mình rồi nhồi đầy lông nhung vịt vào.

Từ nhỏ đến lớn xiêm y của hắn hỏng chưa từng có người khâu cho, bởi vậy, lúc hắn còn khiêng bao ở bến tàu đã theo học người khác tự mình làm lấy. Hắn không biết làm những y phục quá mức phức tạp, thế nhưng chỉ làm một cái áo lót bình thường lại vô cùng đơn giản.

Hắn làm tổng cộng năm kiện, cho hắn và Đại Lưu mỗi người một kiện, sư phụ một kiện, hai kiện dư lại đến lúc đó làm hàng mẫu cho người ở Dụ Châu thử mặc một lần cảm nhận chỗ tốt của nó.

Hắn làm năm kiện như vậy, dùng chưa hết hai cân lông nhung vịt, thoải mái hơn nhiều so với loại áo bông tầm thường chỉ một chút cũng tốn tới một cân bông.

Lòng Ngũ Thừa Phong tràn đầy vui mừng mặc áo lót tự chế thủ một đêm ở Lê gia, kết quả khi hừng đông, hắn trở lại tiêu cục cảm thấy trước mắt choáng váng.

Đám lông vịt vốn được dàn đều cả cái áo lót hiện giờ đã dồn hết xuống phía dưới. Có thể miêu tả thế này, ở bên trên là hai tầng vải bông không có gì hết, còn đám lông nhung vịt đã dồn cục xuống phía dưới, nếu không cởi bỏ xiêm y, sẽ khiến người ta cảm giác bụng hắn to như cái trống.

Đại Lưu không nhịn nổi cười, bởi vì cái áo trên người hắn cũng như vậy.

Làm sao bây giờ? Chỉ còn cách gia công lại một lần nữa thôi

Ngũ Thừa Phong lại chuyển sang cách làm như khâu chăn, hắn chia quần áo thành thật nhiều tầng, ngăn cách từng tầng với nhau khiến cho lông nhung vịt không rớt nổi nữa.

Chờ hắn xử lý xong tất cả đống áo lót của mình, Lê gia cũng bắt đầu chuyển nhà.