Hiện giờ ngày tửu lâu khai trương sắp tới, nhưng lại có quá nhiều người trong phòng bếp.
Sau khi có thêm tỷ muội Đào Tử với biểu tỷ và Yến Túc, cộng với sư đồ Khương Mẫn và hai tiểu nhị, tính cả nàng nữa là chín người rồi.
Thế nhưng phòng bếp không cần nhiều người như vậy. Lần này nàng tính toán cho hai người ra phía trước chạy bàn.
“Các ngươi có tự tiến cử mình không? Làm phòng bếp và làm chạy bàn có tiền công như nhau.”
Vừa nghe tiền công như nhau, ngay lập tức một tiểu nhị đã giơ tay lên.
“A Tường cô nương, ta muốn làm chạy bàn!”
Bản thân hắn không có thiên phú, chẳng học được những thứ trong phòng bếp, thay vì cứ ngơ ngẩn không mục đích trong này thì chuyển qua chân chạy bàn còn có thể trông thấy nhiều khía cạnh trong thành, vận khí tốt còn có tiền thưởng.
Hắn đã muốn chuyển công tác từ lâu rồi, nhất định phải chớp lấy thời cơ.
“Được, vậy ngươi đứng qua bộ phận chạy bàn bên kia đi.”
Lê Tường lại đưa mắt nhìn mấy người Khương Mẫn, mấy người biểu tỷ Đào Tử không thể chuyển qua chạy bàn rồi, Khương Mẫn cũng không thể đi.
Chỉ còn A Bố và một tiểu nhị khác. Theo lý thuyết A Bố là đồ đệ của Khương Mẫn cũng không tiện đi, nhưng A Bố rất có thiên phú, nàng tương đối xem trọng A Bố này.
Nàng thì nghĩ như vậy nhưng một tiểu nhị khác lại cho rằng Lê Tường đang muốn cho hắn đi.
Bởi vậy sau khi hắn rối rắm một hồi lâu, đang lúc chuẩn bị hạ quyết tâm thì A Bố bên cạnh đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
“A Tường cô nương, ta cũng muốn đi!”
Lê Tường gật gật đầu, nàng chuyển mắt qua nhìn vẻ mặt Khương Mẫn, thấy hắn chẳng những không buồn bực mà còn rất vui mừng, hiển nhiên hắn không có ý kiến gì.
Chắc hẳn hai sư đồ bọn họ đã nói chuyện về vấn đề này rồi, như vậy cũng hay, đỡ cho nàng một phen cân nhắc.
“Được, vậy ngươi cũng qua đi.”
Hiện giờ trong tửu lâu đã có bốn người chạy bàn, một người chưởng quầy, tạm thời cứ cho phụ thân đảm nhiệm chuyện thu mua hàng hoá đi.
Đại ca cũng thường xuyên ở tửu lâu. Trước mắt như vậy cũng đủ ứng phó rồi. Hiện giờ phòng bếp đã ổn định số người, chỉ cần huấn luyện bọn họ thêm một chút là được.
“Đã vậy, hiện giờ chúng ta chia thành nhóm, nhóm chạy bàn do chưởng quầy Miêu phụ trách, Chưởng quầy Miêu ngươi đi dạy mấy người A Bố về những thứ cần chú ý, còn những người khác theo ta về phòng bếp.”
Về sau mọi người phải làm việc cùng nhau, hiển nhiên cần nói trước một ít quy củ trong phòng bếp.
Lê Tường nói lại những quy định giống y hệt hồi trước nàng dạy hai người Đào Tử. Yêu cầu không có gì khác cả, sáng sớm mỗi ngày đều phải kiểm tra khuôn mặt bộ dáng của mình, tất cả mọi đồ vật trong phòng bếp đều phải ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ. Mặt khác nàng còn kiểm tra lại tay nghề Khương Mẫn.
Những thẻ bài thực đơn của tửu lâu vẫn chưa treo lên, ngày mai phải qua tiệm đồ gỗ báo cho họ những món ăn có thể làm thẻ bài thực đơn được, cho nên nàng muốn biết tay nghề của Khương Mẫn trước.
Đến lúc đó, trên tường của tửu lâu sẽ có đa dạng các loại món ăn, không chỉ có món của nàng, còn có món ăn của Khương Mẫn nữa. Ví dụ như món Tô Hoàng Độc kia, nó cũng là một món ăn cao cấp.
Chẳng qua trừ món bánh bao kia, Khương Mẫn chủ yếu am hiểu những món điểm tâm hơn. Thế nhưng hắn khá có thiên phú trong mảng này, bản thân hắn đã cân nhắc rồi điều phối ra không ít loại nhân bánh bao khác nhau.
Bởi vậy, Lê Tường dứt khoát dạy hắn làm thêm món sủi cảo, bánh bao thủy tinh và các loại bánh bột ngô khác. Ngày sau nàng dự định cho hắn tấn công chuyên ngành các loại món ăn chế từ bột mì.
Lúc này, Hạnh Tử rất có hứng thú với những món làm từ bột mì cũng thò đầu qua đây.
“Sư phụ, xíu mại và bánh bao thủy tinh là thứ gì?”