Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 452



Rất nhanh, Quan lão đại đã ngủ thẳng cẳng, dù sao hôm nay hắn ta đã mệt muốn c.h.ế.t rồi.

Bên này Quan gia một mảnh an tĩnh, bên kia Vương bà đang cầm bát tự của Quan Thúy Nhi trở về trấn trên.

Bà ta vừa bước vào ngõ nhỏ còn chưa tới nhà đã nghe thấy mấy người hàng xóm nói chuyện tiểu tử Lạc gia vừa từ trong thành trở về, thoạt nhìn tiểu tử đó lăn lộn cũng không tệ lắm. Bà ta lập tức quay đầu tới Lạc gia.

Nói như thế nào, hắn cũng là hài tử ở cạnh nhà bà ấy từ nhỏ tới lớn, nương của hắn còn rất thân thiết với bà.

Lúc trước đột nhiên không có tin tức gì thì thôi, nhưng giờ hắn đã trở về, bà ấy nhất định phải qua xem tình hình thế nào.

“Vương bà bà!”

Lạc Trạch nhìn thấy trưởng bối quen thuộc trong lòng tự nhiên rất vui mừng, hắn vội vàng mời bà ấy vào sân.

Sau khi hai người nói chuyện phiếm về những ngày hắn ở trong thành, Vương bà lại không nhịn được nổi lên bệnh nghề nghiệp.

“A Trạch ơi, tuổi ngươi cũng không nhỏ. Hiện giờ nhà ngươi chẳng còn ai nữa rồi, bên người cũng nên có một cô nương khéo hiểu lòng người. Ngươi đã có cô nương yêu thích chưa? Để Vương bà đi vun vào giùm ngươi?”

“Không cần đâu bà bà.” Lạc Trạch cười cực kỳ vui vẻ: “Ta sắp đính hôn rồi.”

“A? Sắp đính hôn rồi? Không biết là cô nương nhà ai?”

Vương bà cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, kết quả khi bà ấy nghe cái tên từ trong miệng hắn lại kinh ngạc tới mức suýt cắn phải lưỡi.

“Ngươi nói cô nương ấy tên là gì? Họ Quan tên Thúy Nhi ư?”

Ngay sau đó, bà ấy lập tức lấy bát tự sinh thần* của Quan Thúy Nhi từ trong túi mình, đặt lên bàn, vẻ mặt ngưng trọng.

*ngày sinh tháng đẻ

“Chính là Quan Thúy Nhi ở thôn Song Khê này?”

Nụ cười trên mặt Lạc Trạch lập tức cứng đờ. Hắn hiểu rất rõ công việc của Vương bà, nếu bát tự sinh thần của một nữ tử ở trong tay bà ấy, vậy chỉ có một tình huống xảy ra, đó chính là người nhà đưa bát tự cho bà ấy nhờ tìm đối tượng.

Nhạc phụ nhạc mẫu tương lai đều ở trong thành, hơn nữa hai người ấy đã ước hẹn xong xuôi chuyện đính hôn với hắn rồi, bọn họ không thể đưa bát tự này cho Vương bà được.

Cho nên……

“Là đại phòng Quan gia đưa bát tự sinh thần cho ngài?”

“Đúng, là tức phụ đại phòng Chu thị kia và bà bà cùng tới tìm ta, nhờ ta đưa bát tự của Quan Thúy Nhi cho Hồ lão gia. Gần đây Hồ lão gia đang muốn nạp thiếp, muốn mua hai nha đầu ở nông thôn về nuôi trong nhà, không biết tại sao hai người ấy biết chuyện đó rồi tới tìm ta.”

Sắc mặt Lạc Trạch lập tức trở nên khó coi, hắn cầm bát tự của Thúy Nhi lên, trực tiếp thu vào tay áo.

“Bà bà……”

“Ta hiểu ta hiểu, cho ngươi bát tự này, cũng không đưa tin cho Hồ lão gia bên kia. Thế nhưng ngươi nên nói chuyện của đại phòng Quan gia cho nhị phòng biết, đừng để đến lúc bị bán cũng không biết.”

Vương bà bà lại ngồi thêm chốc lát, nhận lấy một chén thịt hầm Lạc Trạch thái cho bà, sau đó mới trở về nhà.

“Lão đại, đại phòng Quan gia kia cũng chẳng ra gì, vừa chối đây đẩy bảo hai bên đã phân gia rồi, vừa nhòm ngó tới hôn sự của tẩu tử.”

Trúc Thất oán giận không thôi, suýt chút nữa đã muốn xắn tay áo lên đi đánh người.

Lạc Trạch nhìn bát tự của tức phụ tương lai, hắn giận không gì sánh nổi nhưng lại bật cười.

“Đi, hôm nay chúng ta đi hưởng thụ một chút.”

Buổi sáng hôm nay, Quan lão đại kia dám không để những lời hắn nói vào trong lòng, như vậy, chỉ có thể tìm tới tận nhà hắn ta, từ từ nói cho hắn ta hiểu.

Lạc Trạch dẫn theo Trúc Thất và Nhị Sinh trực tiếp bao thuyền tới thôn Song Khê. Bởi vì ba người bọn họ ăn mặc khá tươm tất, trên mặt cũng nở nụ cười hiền hoà, cho nên đa phần những thôn dân được bọn họ hỏi thăm đều rất vui vẻ trả lời.

Rất nhanh sau đó, ba người đã tìm được Quan gia ở một nơi khá hẻo lánh.