Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 511



Hôm nay vừa làm xong một món đồ ăn, nàng đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút lại nhìn thấy chưởng quầy Miêu với vẻ mặt ngưng trọng bước vào phòng bếp.

“Chủ nhân, bên kia vẫn cung cấp thịt cho chúng ta đột nhiên đổi ý, không muốn chuyển hàng nữa.”

Trong lòng Lê Tường lập tức bị doạ tới nhảy dựng, nàng không còn suy nghĩ muốn thả lỏng một chút nữa rồi.

“Bọn họ có nói vì sao không cung cấp nữa không?”

Chưởng quầy Miêu cau mày, hắn không quá xác định nói: “Hình như là có người ra giá cao hơn mua thịt của bọn họ. Tình huống cụ thể còn phải chờ chúng ta điều tra rõ ràng mới biết được.”

“Họ bội ước thì cứ cho họ bội ước đi, chúng ta có thể thu được một khoản tiền vi phạm hợp đồng.”

Trừ phi người sau lưng kia có thể thu tất cả thịt cung cấp vào trong thành, chặt đứt tất cả những nguồn cung lương thực của tửu lầu nhà nàng. Nếu bọn họ đủ khả năng làm như vậy, nàng chỉ còn cách bội phục, rồi trực tiếp đóng cửa nghỉ ngơi mà thôi.

“Nếu đã chặt đứt nguồn cung thịt, vậy nguồn cung cá bên kia cũng không quá ổn định, chưởng quầy Miêu, chúng ta nên sớm làm ra chuẩn bị.”

Lê Tường nhìn xuống bếp, phương diện hàng khô có thể yên tâm được nửa tháng, thứ này cũng dễ mua.

Về những loại rau củ, người dân ở đây trồng cực kỳ nhiều rau, nương nhà nàng cũng trồng không ít thứ trong sân, còn quây một vòng hành gừng xung quanh nữa.

Hơn nữa, nhiều loại rau xanh như vậy, bọn họ muốn chặt đứt nguồn cung của tửu lầu cũng không dễ dàng.

Chỉ còn duy nhất một loại, chính là cá.

Trong số những món đầu bảng của tửu lầu nhà nàng, mười món thì hết tám món có liên quan tới cá.

Nếu người ta hung hăng chặt đứt nguồn cung cá và thịt, chắc chắn ngày thường tửu lầu chỉ có thể bán đậu hũ, món xào rau xanh, phỏng chừng không qua mấy ngày, khách nhân sẽ rời đi gần hết.

Ra tửu lầu ăn mà không có cá, không có thịt, thì có ý nghĩa gì?

Lê Tường để chưởng quầy Miêu đi tìm cách ứng phó trước, nàng lại tìm Yến Túc dặn hắn ra ngoài hỏi thăm tình huống bến tàu.

Trước mắt nhìn ý tứ này, chắc hẳn trong thời gian gần đây việc làm ăn nhà nàng quá trôi chảy, khiến người ta ngứa mắt.

Nhưng bọn họ dùng thủ đoạn trực tiếp như thế này còn đỡ, chỉ sợ người ta sẽ chơi ám chiêu thôi.

“Biểu muội, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Yên tâm đi, chúng ta đâu phải những người vừa bước vào thành không hiểu đường ngang ngõ tắt. Binh tới thì tướng ngăn, cứ đến xem ai sợ ai. Chuyện này ta đã hiểu rõ, ngươi đừng lo lắng.”

“Chỉ là……”

Quan Thúy Nhi muốn hỏi một chút xem nàng ấy có thể giúp đỡ hay không. Nhưng nhìn lên thấy bộ dáng thất thần của biểu muội, nàng ấy lại nuốt những lời muốn nói vào bụng.

Sau khi Lê Tường trấn an mấy người biểu tỷ, nàng ấy xoay người lên bên ngoài lầu ba quan sát một chút.

Lúc này đại tẩu và nương đang ở trên đó, một người đọc sách, một người tỉ mỉ làm xiêm y, khung cảnh thật hài hoà.

Ngoài cửa có Kim Thư bảo vệ, không sợ bị người khác quấy rầy, nàng nhìn một chút rồi đi xuống lầu.

Nàng vừa xuống dưới lầu đã thấy một lão bá kéo chưởng quầy Miêu đi ra ngoài. Nếu nàng không nhớ nhầm, lão bá kia chính là người cung cấp cá cho tửu lầu nhà nàng……

Nàng lẳng lặng nhìn sắc mặt hai người vừa ra bên ngoài kia, khuôn mặt chưởng quầy Miêu đã hoàn toàn đen lại, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.

Chuyện nàng vừa dự đoán đã tới nhanh vậy sao?

“Phụ thân, ngươi lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Lê Tường gọi phụ thân đang bận rộn đón khách ngoài sảnh lớn vào hậu viện, đơn giản nói cho hắn nghe những khó khăn mà tửu lầu nhà mình sắp sửa đối mặt.

“Chốc lát nữa A Túc trở về, nếu bến tàu bên kia, không có một nơi nào chịu cung cấp cá cho nhà chúng ta. Vậy chỉ còn một cách duy nhất đó là phụ thân ngươi trở về trấn trên, kéo cá từ những vị thúc thúc bá bá trên đó mang về đây.”