Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 539



Gia quyến nhà quan hạng bét chỉ được thêu một vòng tước văn thể hiện chức vị ở mép váy, địa vị cao hơn một chút thì giống phu nhân Lý tri châu, được thêu lên tà váy, sau đó mới đến bên hông, cổ tay áo, cổ áo.

Liên Nghi Lan không được thêu lên cổ áo, vị trí kia chỉ có Vương phi tôn sư mới được phép thôi. Thế nhưng nàng ấy cũng không quá kém hơn bọn họ, bên hông và cổ tay áo đều có được thêu tước văn bằng chỉ bạc sáng lấp lánh

Vạn Trạch quốc tôn xưng Huyền điểu, Huyền Nữ(*), chỉ cần nhìn thấy tước văn là biết địa vị của chủ nhân chiếc váy này rồi. Chưởng quầy Hà ra bên ngoài nhìn thấy một màn này lập tức quỳ xuống.

Cửu Thiên Huyền Nữ là Nữ Thần Chiến Tranh trong Thần Thoại Trung Hoa. Kinh sách cổ đại thường viết Cửu Thiên Huyền Nữ là một người phụ nữ đầu người mình chim. Có thuyết cho rằng đó là Huyền điểu. Nhưng thuyết Huyền điểu này không được thuyết phục cho lắm bởi vậy đa phần mọi người vẫn cho rằng Huyển điểu chỉ đơn giản là một con chim màu đen mà thôi.

“Ngươi là chưởng quầy Đông Hoa? Không cần hành lễ như vậy, ta chỉ tới tửu lầu các ngươi dùng cơm mà thôi. Đi phía trước dẫn đường đi.”

Liên Nghi Lan cười thật hiền lành, khiến chưởng quầy Hà bớt lo âu hơn một chút, hắn lập tức dẫn nàng ấy lên một căn phòng có tầm nhìn tốt nhất trên lầu.

Không giống hôm qua, hôm nay Liên Nghi Lan tới tửu lầu này lại mang theo hộ vệ và nha đầu.

Bình thường, mỗi khi nàng ấy ra cửa, lúc nào bên người cũng phải người đi theo hầu hạ và bảo vệ.

Với lại, lần này, nàng ấy đi ra ngoài để đòi lại sự công bằng cho người nhà mình, hiển nhiên phải có trận thế rầm rộ một chút.

“Chưởng quầy Hà, không biết hiện giờ chủ nhân của các ngươi đang ở nơi nào?”

“Chủ nhân?”

Chưởng quầy Hà giật mình một cái, hắn giương mắt nhìn qua, nhưng lại chạm phải đôi mắt lạnh băng giống đang nhìn người c.h.ế.t kia, sắc mặt hắn lập tức trở nên hèn nhát, hắn trực tiếp bán tin tức chủ nhân nhà mình sắp tới tửu lầu cho người kia.

“Có lẽ chủ nhân của chúng ta tối hôm qua ngủ không ngon nên chưa tới, nhưng muộn nhất là buổi trưa ngài sẽ tới đây.”

Liên Nghi Lan bĩu môi, châm chọc nói: “Suốt ngày suy nghĩ những chuyện không thể công bố ra bên ngoài, hiển nhiên là buổi tối không được ngủ ngon rồi, đúng không, chưởng quầy?”

“Ha hả ha hả……”

Chưởng quầy Hà cực kỳ xấu hổ, trên đầu hắn đã rịn ra một tầng mồ hôi.

Liên Nghi Lan cảm thấy không thú vị, khó xử một tên thuộc hạ như hắn chẳng vui vẻ gì, cần phải tìm đúng chính chủ, mới làm nên chuyện.

“Được rồi, ta không tới đây để ăn người, ngươi đâu cần sợ hãi như vậy. Đi, mang thực đơn nhà các ngươi qua đây, ta đói bụng rồi.”

Nghe được lời này, chưởng quầy Hà quả thực có một loại cảm giác như hắn vừa được sống lại một lần nữa, hắn lập tức đi cầm thực đơn cho nàng ấy.

Liên Nghi Lan chọn một chút, cuối cùng không có hứng thú mấy, chỉ đành chọn hai chén canh gà ác hầm đẳng sâm.

“Không phải nói Đông Hoa các ngươi là đệ nhất tửu lầu ở An Lăng sao? Tại sao chuyên môn lại kém như vậy? Chẳng bằng được một nửa của A Tường muội muội, thật là… không biết xấu hổ. Haizz…… Cứ mang hai món nay lên đi, nhanh lên cho ta. Mặt khác, phiền ngươi đi tìm chủ nhân của ngươi qua đây một chút. Ta có chuyện muốn tâm sự với hắn.”

“Vâng vâng vâng, phu nhân chờ một lát.”

Chưởng quầy Hà lau mồ hôi lạnh, hắn đi như chạy trốn xuống lầu.

“A Vũ, thu lại ánh mắt của ngươi một chút, đừng dọa người.”

Hộ vệ đang ôm đao đi theo phía sau Liên Nghi Lan lập tức lên tiếng đáp lại, sau đó hắn dứt khoát cụp mắt xuống không nhìn nữa.

Tiểu Liên đứng bên cạnh nhìn hắn như vậy cảm thấy thật khôi hài, sau đó nàng ấy tiến đến bên người chủ tử lặng lẽ thì thầm điều gì đó.

Rất nhanh sau đó dưới lầu đã mang hai chén canh lên, đi cùng với chúng nó, hiển nhiên là Thời lão gia của bọn họ.