Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 549



Bây giờ vừa mở mắt đã nhìn thấy người trong lòng… hắn vẫn không tin nổi đây là sự thật.

“Không đâu, đại ca ta đã đưa ngươi về đây. Ngươi bị thương nên cứ ngủ suốt, cơm không ăn, thuốc cũng không uống, như vậy không được. Tỉnh táo lại đi, ăn một chút gì rồi uống thuốc xong lên giường ngủ tiếp nha?”

Đại khái đây này là lần đầu tiên, Lê Tường nói chuyện dịu dàng nhất kể từ khi gặp hắn tới giờ, đầu óc Ngũ Thừa Phong chỉ ngây ngốc trong nháy mắt đã lập tức phục hồi lại tinh thần rồi gật đầu đồng ý.

Khổ nhục kế! Bây giờ là cơ hội tốt nhất để làm nàng mủi lòng!

“Ngươi muốn ăn thứ gì?”

“Sủi cảo…… Cháo cũng được.”

Ngũ Thừa Phong theo bản năng đang định nói mình muốn ăn sủi cảo, nhưng làm sủi cảo quá mức phiền toái, hắn muốn làm Lê Tường mủi lòng thương hắn, nhưng không muốn làm nàng vất vả thêm.

Nàng đã bận việc cả ngày ở tửu lầu rồi...

“Được, ta biết rồi, ngươi nằm một lát trước đi.”

Hiển nhiên Lê Tường đã nghe thấy hắn nói muốn sủi cảo, vừa lúc nàng đã gói xong sủi cảo trong phòng bếp, làm thành sủi cảo chiên ăn kèm với cháo rất ngon.

Chiên sủi cảo rất nhanh, cháo lại có sẵn rồi, cho nên không đến mười lăm phút sau nàng đã bưng cháo và sủi cảo về trong phòng.

Ngũ Thừa Phong chống hai tay muốn ngồi dậy nhưng hắn đã quên vết thương ở bụng của mình.

Kết quả, hai tay vừa dùng chút lực đã động tới miệng vết thương trên bụng, khiến hắn đau tới mức vội vàng hít vào một ngụm khí lạnh.

Tại sao lại đau như vậy??

Lúc trước hắn từng trúng một đao ở đùi, nhưng vết thương đó đâu có đau như lần này, hiện giờ không chỉ cơ bắp hắn đau nhức, còn có thêm một loại ăn mòn dữ dội ở bên trong, khiến hắn có cảm giác như vừa bị ai đó xát ớt lên miệng vết thương vậy.

Quá kỳ quái.

“Ngươi đừng nhúc nhích!”

Lê Tường vội vàng chạy qua luồn tay đỡ lấy hắn rồi từ từ nâng hắn lên. Cũng may sức lực nàng không nhỏ, bằng không nàng cũng bó tay không cách nào nâng nổi người to con như hắn dậy.

“Trên bụng ngươi có vết thương, nếu có thể thì đừng nhúc nhích cũng đừng cử động, lỡ như làm vết thương bị nứt ra, ta xem ngươi làm sao bây giờ.”

Nàng vừa dặn dò vừa lấy gối đầu ra chuẩn bị lót vào sau lưng hắn, vậy mà khi rút được cái gối đầu ra, vòng tay bằng vỏ sò cũng đi theo nó.

“……”

Lúc này Lê Tường mới nhớ ra hai ngày trước nàng quá bận rộn, đã không cẩn thận đụng phải con d.a.o trên tay đồ đệ khiến sợi dây xuyên qua chuỗi vỏ sò này bị đứt.

Lúc ấy nàng bận quá, không còn cách nào khác, đành phải nhặt hết vỏ sò lên, đặt xuống dưới gối chờ hôm nào đó rảnh sẽ xâu lại.

Ai ngờ hai ngày này cũng bận quá, chưa có thời gian nghĩ tới chuyện chiếc vòng này, rồi cũng quên mất nó từ bao giờ rồi.

“Nó bị đứt à……”

Lê Tường cứ ngỡ hắn sẽ không vui, nói gì thì nói đây cũng là quà hắn tặng nàng.

Đang lúc nàng muốn nói tự mình sẽ xâu lại giống hệt lúc trước, lại nghe thấy hắn hưng phấn nói: “Nếu đã đứt rồi thì đeo cái mới đi!”

“……”

Ngũ Thừa Phong cực kỳ cẩn thận móc từ trong lòng n.g.ự.c ra một cái túi vải nhỏ, cẩn thận y như nâng niu một món bảo bối vậy.

Đây là món trang sức xinh xắn, hắn nhìn thấy ở một tiểu trấn vùng biên giới trong chuyến áp tiêu lần này.

Lúc ấy hắn chỉ nhìn màu sắc của nó thật lấp lánh xinh đẹp dưới ánh sáng mặt trời, nghĩ rằng chắc chắn tiểu cô nương sẽ thích nên mua ngay, chứ chẳng nghĩ tới lúc nào mới có dịp đưa nó cho nàng. Kết quả trùng hợp thật, hắn vừa trở về đã có cơ hội tặng nó cho nàng ngay rồi.

“Đây là ta mua nó ở một tiểu trấn nhỏ, ta nhìn thấy giá rất rẻ nên thuận tay mua một cái…… Không đắt đâu mà.”

Hắn giơ giơ cái lắc tay lên, vẻ mặt tươi hớn hở như chú chó nhỏ mang được bảo bối mang về nhà, mong được chủ khen ngợi vậy.