Lúc này nàng vẫn còn đang bực bội ghê gớm, nên không thèm đi theo vào nhìn, chỉ trực tiếp qua phòng bếp chuẩn bị cơm sáng thôi.
Bữa sáng cho cả gia đình hôm nay rất đơn giản, chỉ là một chén mì chua thôi. Lúc này lại là Yến Túc qua đưa cơm sáng.
Nghĩa là từ sáng hôm nay, lúc Ngũ Thừa Phong tự mình ra cửa đã liếc mắt nhìn Lê Tường một cái, sau đó cả ngày hắn không còn gặp nàng một lần nào nữa.
Trực giác nói cho hắn có chút không thích hợp, nhưng hắn lại không biết nó không thích hợp ở đâu.
Lê Tường vẫn giận dỗi từ buổi sáng, thế nhưng phòng bếp vội quá, lại khiến nàng quên mất những chuyện này rồi.
Hiện giờ khách nhân tới tửu lầu càng ngày càng nhiều, lầu 2 lầu 3 đã rơi vào tình trạng đặt trước mới có chỗ ngồi.
Chưởng quầy Miêu có tới hỏi qua nàng, có nên mở thêm một tửu lầu nữa không, nhưng đề nghị của hắn đã bị nàng quyết đoán từ chối.
Tuy mục tiêu của nàng là mở một tửu lầu siêu cấp bên trong thành An Lăng, để phụ mẫu có một cuộc sống thật thoải mái dễ chịu. Nhưng trước mắt chưa phải thời điểm thích hợp.
Tay nghề của mấy người biểu tỷ còn chưa đạt tiêu chuẩn, ứng phó một tửu lầu nho nhỏ kiểu này còn được, nhưng nếu lại tiếp tục mở thêm một nhà, chưa kể tới vấn đề cần tìm nhân tài quản lý, chỉ nói tới phòng bếp thôi, đã không chia được người ra rồi.
Hiện giờ chỉ một tửu lầu, nàng đã rơi vào tình trạng thiếu nhân thủ, không riêng gì phòng thu chi, trong phòng bếp cũng cần có người mới. Chạy bàn, tiểu nhị tìm quá đơn giản, tuỳ tiện ai cũng được, nhưng phòng thu chi và phòng bếp lại khác, nhất định phải tìm người tin tưởng được.
Cái này không vội, bây giờ nàng còn chưa trưởng thành hẳn, đoạn đường sau này còn dài lắm, cứ đi từ từ, làm đâu chắc đấy đi, không thể mơ tới chuyện việc làm ăn của tửu lầu trong một ngày tự dưng nóng bỏng lên được.
Bận rộn một ngày, Lê Tường vẫn rất mệt. Mắt thấy sắp tới giờ đóng cửa, nàng vừa sắc xong thuốc, chuẩn bị đi nhìn người trong phòng kia một cái, đã thấy Kim Thư đang đứng chờ nàng.
“Kim Thư?”
“A Tường tiểu thư, mấy người cô gia đều đang ở toà nhà chờ ngươi đó.”
Lúc này Lê Tường mới nhớ tới đại ca đã trở lại, còn phụ mẫu nàng vẫn đang ở trong nhà bọn họ.
“Chờ ta ư? Có chuyện gì vậy?”
Kim Thư gật gật đầu, nhưng nàng ấy cũng không biết nhiều lắm, không biết cụ thể là chuyện gì, nàng ấy chỉ nói là Liên nhị tiểu thư có việc muốn trao đổi với Lê gia thôi.
Tuy nàng ấy không để lộ quá nhiều tin tức, nhưng Lê Tường cũng đoán được đại khái nội dung câu chuyện này rồi.
“Được, vậy ngươi chờ ta một chút, ta đi thay xiêm y.”
Lê Tường giao thuốc cho Yến Túc, dặn dò hắn chăm sóc Ngũ Thừa Phong trước, còn nàng cầm quần áo của mình ra phòng khác thay và theo Kim Thư rời đi.
Ngũ Thừa Phong chỉ nhìn thấy nàng tiến vào cầm xiêm y rồi đi ngay, chứ không nói với hắn một câu nào hết.
Không quá thích hợp……
Và như vậy, hắn có chút luống cuống lên.
Lúc này Lê Tường lại không có tâm trí đâu mà để ý tới biểu hiện của hắn, nàng đang nghĩ tới chuyện Liên Nghi Lan muốn trao đổi với Lê gia nhà nàng.
Đã nhiều ngày tiếp xúc với nàng ấy như vậy, nàng đã cảm nhận được rõ ràng hứng thú đặc biệt của nàng ấy với món đậu hũ nhà mình.
Nhất là sau khi nàng ấy biết một cân đậu nành có thể sản xuất ra gần mười cân tào phớ, số lần nhắc tới tào phớ trong một ngày của nàng ấy cũng nhanh chóng tăng lên.
Nàng cũng hiểu vì sao nàng ấy lại có biểu hiện như vậy, rốt cuộc tướng công của nàng ấy là võ tướng, tướng công quan tâm tới chuyện lương thảo, là nương tử, nàng ấy cũng sẽ để bụng chuyện này.
Sáng ngày mai Liên Nghi Lan đã rời đi rồi, cho nên hôm nay chắc chắn nàng ấy sẽ nói chuyện về công thức làm đậu hũ.