Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 577



Lê Tường cũng chịu phục rồi, đôi mẹ chồng nàng dâu này mỗi lần đi dạo phố đều phải mua mua mua, rõ ràng những món đồ chuẩn bị cho tiểu oa nhi đã chất đầy nửa gian phòng, nhưng dục vọng mua sắm của bọn họ vẫn mạnh mẽ như vậy?

“Tiểu muội, ta đã chuẩn bị gần đủ những món đồ trong phòng rồi, chỉ thiếu một cái giường nhỏ thôi. Ngươi nói ngươi đã có chuẩn bị rồi cho nên chúng ta không đi đặt nữa, ngươi nhanh nói xem ngươi đã chuẩn bị loại giường gì vậy?”

Kim Vân Châu đã tò mò muốn chết. Từ trước tới giờ tiểu muội luôn cho ra những thứ kỳ kỳ quái quái nhưng lại vô cùng mới mẻ độc đáo, bất cứ thứ gì nàng lấy ra đều khiến hai mắt người ta toả sáng.

Như là tủ quần áo trong nhà, bàn trang điểm vân vân, gia cụ rất thực dụng còn mang nhiều tiện ích khác nữa, quả thực rất không tồi.

Bởi vậy, lúc trước nghe tiểu muội nói để nàng chuẩn bị giường nhỏ cho tiểu oa nhi, cả nhà không hề nghĩ ngợi gì đã lập tức đồng ý, kết quả hơn nửa tháng rồi, vẫn không thấy bóng dáng chiếc giường nhỏ đó đâu.

“Giường nhỏ……”

Dạo gần đây, Lê Tường bận rộn tới mức thiếu chút nữa đã quên việc này rồi. Lúc trước nàng đã nói mình chuẩn bị, cho nên trực tiếp vẽ sơ đồ phác thảo, trao đổi với sư phụ Chu rồi trực tiếp giao cho hắn làm.

Nói thì có chút phức tạp, nhưng tiểu nãi oa thân mềm thịt quý, kiểu gì chiếc giường nhỏ của nó cũng phải mài giũa thật cẩn thận, không được có một chút dằm gỗ nào, cho nên quá trình chế tạo sẽ lâu hơn bình thường một chút.

Nàng còn nhớ, dường như sư phụ Chu nói cần nửa tháng là làm xong rồi?

“Sư phụ! Sư phụ Chu đã đưa giường nhỏ tới rồi!”

Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Lê Tường chạy nhanh ra ngoài nhìn.

Lúc này sư phụ Chu đã khiêng giường nhỏ vào sân.

“A Tường cô nương, chiếc giường ngươi đặt đã làm xong rồi. Ngươi muốn để chỗ nào?”

“Đặt vào phòng kia đi.”

Lê Tường chỉ căn phòng của đại ca đại tẩu nhà mình, cho hắn dọn chiếc gường nhỏ vào đấy.

Kim Vân Châu tò mò đi quanh chiếc giường nhỏ này, nàng ấy đưa tay lên sờ một cái, lập tức có chút mừng rỡ.

Cảm giác mượt mà vô cùng, không vướng tay chút nào, có thể thấy sư phụ Chu làm rất tỉ mỉ.

“Di, tại sao cái giường này lại đung đưa?”

Đẩy một cái, nó sẽ lay động.

Lê Tường đưa tay đẩy đẩy, nàng cảm thấy rất vừa lòng. Lúc vẽ nàng đã nói rõ ràng rồi, không cần làm chiếc giường nhỏ cố định vững chắc, cứ làm phần chân giường hơi cong cong một chút, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái, chiếc giường sẽ hơi lắc lư.

Bởi vì độ cong không lớn, biên độ lắc lư sẽ không quá mạnh. Nếu muốn giường đứng vững lại cũng đơn giản, sư phụ Chu đã thiết kế thêm một phần lẫy ở chân giường, buông cái lẫy đó xuống là chiếc giường nhỏ sẽ cố định lại.

Sư phụ Chu giải thích một hồi, lại tự mình làm mẫu một chút, Kim Vân Châu nhìn thấy một màn này, hai mắt đều sáng lên.

Trước kia nàng ấy chỉ nhìn thấy nhũ mẫu ôm tiểu nãi oa đung đưa qua lại, không nghĩ tới đặt trên giường cũng có thể làm như vậy.

“Đây là cái gì?” Nàng ấy chỉ vào một đoạn tre vươn ra khỏi chiếc giường.

“Đây là chỗ để treo những món đồ chơi nhỏ, tiểu oa nhi thích những thứ có màu sắc tươi sáng, đến lúc đó treo vài món đồ sặc sỡ lên sẽ rất dễ dỗ dành hài tử, còn nữa, thứ này cũng có tác dụng treo mùng.”

Với loại thời tiết nóng ẩm này, có rất nhiều muỗi, mùng là một thứ cực kỳ cần thiết.

Sư phụ Chu làm chiếc giường nhỏ này dựa theo ý tưởng lúc trước Lê Tường đã trao đổi với hắn, Kim Vân Châu càng nghe càng vừa lòng.

Đến lúc tính tiền, ngoại trừ khoản tiền Lê Tường đưa, nàng ấy còn tự mình cho sư phụ Chu một khoản tiền công khác nữa.

Nàng ấy cũng là người có kiến thức rộng rãi, từng nhìn rất nhiều thứ tiện ích, chiếc giường nhỏ này tốt tới mức nào, nàng ấy xem qua là hiểu ngay.