Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 602



Tứ oa có thể đến đây, bà ta là nương của hắn, tự nhiên cũng có thể lên bàn. Người trong thôn đi uống rượu nhà ai chẳng dắt díu già trẻ theo, bà ta đi theo nhi tử nhà mình đó là chuyện đương nhiên.

Kiều thị không cảm thấy bà ta làm vậy có gì không đúng.

Mà từ sáng sớm nay chưởng quầy Miêu lại được chủ nhân dặn dò không cần thu lễ vật và tiền của Quan gia bên kia.

Lúc trước hắn nhìn người một nhà Quan Phúc kia chỉ đi người không, chẳng chịu mang theo cái gì, người này tốt xấu gì cũng mang theo một rổ trứng gà, cũng coi như có tâm.

Bởi vậy hắn cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, hắn chỉ khách khách khí khí dẫn Kiều thị kia lên lầu hai.

Giờ phút này trên lầu không có bao nhiêu người, có rất nhiều bàn trống, chưởng quầy Miêu nghĩ trên lầu có người của Quan gia trên đó, bọn họ đều là người cùng một thôn, chắc chắn không cần hắn giới thiệu nhiều bởi vậy chỉ đưa Kiều thị vào vị trí, còn hắn lại đi xuống lầu tiếp tục làm việc.

Kiều thị nhìn chưởng quầy đi xuống lầu, vừa quay đầu lại, bà ta đã lập tức hưng phấn đổ một nửa những thứ hạt dưa, hạch đào, đậu tằm đang đặt trên bàn vào trong rổ của mình.

Ngày thường những thứ này cũng không phài đồ quý hiếm gì, nhưng bà ta không nỡ bỏ tiền riêng của mình ra mua ăn.

Bây giờ nhìn tửu lầu lớn này như vậy, đồ ăn vặt trên bàn cũng cực kỳ phong phú, chắc hẳn bà ta lấy một chút cũng không sao đâu.

Có lợi lộc trước mắt, bà ta có mù đâu mà không chiếm!

Bà ta liên tiếp đổ món ăn vặt của ba bàn vào rổ, cho tới khi trứng gà trong rổ không che đậy nổi nữa, lúc này mới ngừng lại nhớ tới mục đích chính khi bà ta lên lầu lần này.

Nhưng không đợi bà ta đi qua gặp tiểu nhi tử, đã chạm mặt với hai tráng hán đang bước tới bên này. Tuy bọn họ ăn mặc thường phục, nhưng trên người vẫn tự mang một cỗ khí thế, vừa thấy đã biết không phải người dễ trêu chọc.

Kiều thị vốn là kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, nên thấy người như vậy, bà ta theo bản năng tránh qua một bên nhường đường.

Hai người kia chỉ liếc mắt nhìn bà ta một cái rồi quay sang vừa nói chuyện với nhau vừa đi xuống lầu.

Lúc trước hai người bọn họ nói gì với nhau thì Kiều thị không nghe được, nhưng bà ta lại nghe rõ rành tành hai câu cuối cùng.

“Hắc hắc, ta xem ngày Tiểu Ngũ thành hôn cũng nhanh thôi.”

“Chắc là một khoảng thời gian nữa, ta thấy tuổi Lê Tường nha đầu kia vẫn còn nhỏ, Tiểu Ngũ cũng nói rồi bây giờ nàng còn toàn tâm toàn ý lo cho chuyện kinh doanh tửu lầu, trong thời gian ngắn sợ là không thành được.”

“A……”

Hai người đi xuống lầu, thanh âm cũng càng lúc càng xa. Lúc ban đầu, Kiều thị chỉ cảm thấy cái tên Lê Tường này rất quen, nhưng đi được hai bước, bà ta lập tức phản ứng lại, không phải là Lê Tường kia chính là nha đầu thúi đối diện nhà bà ta sao?

Lê gia cũng ở trong thành, còn kinh doanh tửu lầu??

Kiều thị hít hà một hơi, bà ta thật sự không muốn tin tưởng. Từ từ! Chẳng lẽ Tiểu Ngũ trong miệng hai người là tứ oa? Hắn và nha đầu Lê gia kia là một cặp??!

Tin tức liên tiếp ập thẳng tới khiến Kiều thị có chút ngây ngốc, đương nhiên bà ta theo bản năng vẫn không chịu tin đây là sự thật.

Cũng phải thôi, mới qua chưa được bao lâu, người một nhà nghèo mạt rệp kia lại có tửu lầu?

Sao có thể?

Chắc là cùng tên thôi.

Kiều thị ném thẳng mấy câu nói kỳ quái đó ra sau đầu, bà ta lao thẳng đến chỗ tiểu nhi tử. Ngũ Thừa Phong đang nói chuyện với huynh đệ, thoáng nhìn thấy bà ta xuất hiện, hắn lập tức trầm mặt xuống, trong mắt lộ ra vài phần chán ghét.

“Ngươi tới chỗ này làm gì?”

Hắn lớn tiếng một câu thật doạ người đã ép mấy câu chất vấn Kiều thị đang muốn phun ra trở lại trong họng bà ta rồi.

Đại khái là bà ta không ngờ nổi một tên nhi tử phế vật ngày trước luôn vâng vâng dạ dạ lại dám tỏ thái độ khắc nghiệt bậc này với bà ta.

“Tiểu Ngũ, vị này là……”

Những người khác trên bàn nhìn tới nhìn lui hai người kia, rồi không nhịn được đẩy một người ra hỏi chuyện.

Ngũ Thừa Phong chẳng buồn nhìn Kiều thị kia chỉ nhẹ như không thả ra một câu: “Người không quan trọng thôi.”

“Đánh rắm! Ta là nương của ngươi đó!”

Kiều thị bị chọc giận rồi. Trong suy nghĩ của bà ta, bà ta có thể không nhận nhi tử, nhưng nhi tử lại không thể không nhận bà ta.

Trong lúc tức giận, bà ta đã ném chuyện khế ước đoạn tuyệt quan hệ lên chín tầng trời rồi.

“Hay cho một con sói mắt trắng, hiện giờ nhìn ngươi xem, dáng người mà hành xử không khác gì con chó, cuộc sống thoải mái một chút đã quên hết người trong nhà rồi. Tại sao thời gian dài như vậy không thấy ngươi trở về thăm hỏi chúng ta?”

“Tiểu Ngũ…… Không phải ngươi nói đã đoạn tuyệt quan hệ với trong nhà rồi?”

Là huynh đệ vào sinh ra tử với Ngũ Thừa Phong, những tiêu sư đang ngồi ở đây đều biết chuyện đó.