Ít nhất, ít nhất cũng phải đợi nàng làm ra tất cả rượu trong bí kíp gia truyền, chữa khỏi bệnh cho em trai, cơm áo chẳng lo nghĩ, mới tính đến chuyện trăm năm.
Có lẽ ba năm nữa? Hay mười năm?
Ai mà biết được cơ chứ!
"Nam Khê tỷ tỷ, trứng hấp xong rồi!"
Tiểu Linh mở vung nồi ra quạt quạt, hai bát trứng hấp vàng ươm hiện ra. Nàng ấy đã hấp nhiều lần, thành thạo dùng khăn bưng hai bát ra.
Nam Khê lấy thìa chọc nhẹ, trứng liền lõm xuống một lỗ, mềm mại đến khó tin.
"Trứng mới ra nồi còn nóng lắm, Nam Khê tỷ tỷ ăn cẩn thận nhé."
Tiểu Linh không liếc nhìn trứng lấy một cái, dọn dẹp bếp xong định đi ra ngoài. Nam Khê vội ngăn lại, đẩy bát trứng chưa chọc qua cho nàng ấy.
"Mỗi người một bát."
"Không không! Muội không ăn được đâu!"
“Sao lại không ăn được, muội làm xong việc chẳng lẽ không đáng được chút thù lao sao?”
Nam Khê biết rõ tâm tư của tiểu nha đầu này, nàng cũng thích những đứa trẻ không ham của cải, bát trứng này vốn nên cho tiểu nha đầu một bát.
“Tiểu Linh, nay người ta học nghề bái sư đều phải chuẩn bị rất nhiều lễ vật. Muội dạy ta làm đồ ăn cũng là một loại nghề, ta không thể học không công được, người ta sẽ nói ta lợi dụng muội mất.”
“Không…”
“Muội không muốn nếm thử món trứng hấp mình làm có vị thế nào à? Nhìn thôi đã thấy ngon lắm rồi.”
Nam Khê khéo léo dụ dỗ, Tiểu Linh rốt cuộc không nhịn được cám dỗ mà nhận lấy bát trứng hấp. Thấy tiểu nha đầu chịu ăn, Nam Khê mới bắt đầu thưởng thức bát của mình.
Tiểu nha đầu quả thật không nói dối, nàng ấy làm trứng hấp rất ngon. Cảm giác trơn mềm mịn màng thật mới lạ, dù chỉ một chút muối làm gia vị mà cũng ngon đáo để.
Tỉ mỉ hồi tưởng lại, từng bước Tiểu Linh hấp trứng vừa rồi đều đã khắc trong tâm trí, muốn ăn có thể làm thử bất cứ lúc nào. Nam Khê ngon lành ăn hết phần trứng hấp của mình, định bụng sáng mai làm món này luôn.
Ăn xong trứng hấp, trong bát còn lại một lớp viền trứng dính chặt, nàng không l.i.ế.m như mọi khi, đệ đệ bảo thế là không nên. Nàng bèn lấy thìa, cạo sạch từng chút một, không bỏ sót chút nào.
Hai người gần như dùng bữa xong cùng nhau, quả thực hết sức hài lòng với bữa ăn này. Việc rửa bát bị Tiểu Linh giành lấy, Nam Khê cũng tùy ý nàng ấy.
Mình bị què chân, đệ đệ cũng không động được, muốn cướp cũng không giành nổi.
"Ai da... tai hại rồi!"
Nam Khê nhìn xuống đôi chân mình, nghĩ đến việc chiều nay phải sắc thuốc cho đệ đệ ngâm chân mà đau đầu. Chẳng lẽ lại chống nạng nhảy lò cò mà bê vào sao?
Nàng thực sự không phải làm nũng, vết thương trên chân đau nhức vô cùng, chỉ cần dẫm nhẹ một cái cũng như giẫm phải mũi dao. Mu bàn chân sau khi đắp thuốc đã hết cảm giác nóng rát nhưng bên trong vẫn còn đau, thậm chí còn lan ra cả bàn chân.
Cảm thấy tình hình khá nghiêm trọng, nàng tất nhiên không dám liều lĩnh với đôi chân này. Phải mau chóng dưỡng thương cho khỏi, trong nhà phải có người đi lại được chứ.
Vậy nên thuốc của đệ đệ chiều nay...
Nam Khê đang phân vân không biết nên nhờ Trân tẩu tẩu hay là đi tìm Lâm nhị ca ở gần đó, thì nghe thấy có người gọi tên nàng và đệ đệ ở bên ngoài.
Cửa sân không đóng, người nọ gọi hai tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Trên mặt nở nụ cười ôn hòa, y phục trên người trông rất sang trọng dưới ánh mặt trời lấp lánh.
Hai tỷ đệ nhìn nhau, đều lộ vẻ mờ mịt. Nam Khê có trí nhớ rất tốt, gần đây đi dạo quanh làng đã quen biết được hơn nửa dân làng, nhưng người này nàng không có ấn tượng.
"Ngài là...?"
Hina
"Nam Khê tỷ tỷ, muội biết người này, huynh ấy là người làng Đông Vũ của muội..."
Nghe thấy mình bị nhận ra, nam nhân mỉm cười gật đầu nói: "Phải, ta là người làng Đông Vũ bên cạnh. Lần này đến tìm Nam cô nương là vì chuyện vườn cây ăn quả."
Vườn cây ăn quả...
Nam Khê chợt hiểu ra, nàng vẫn chưa công khai tin tức bán vườn cây ăn quả, bên Dư Đào hẳn cũng chưa, nên người này mới tìm đến tận cửa.
"Ngươi muốn mua vườn cây ăn quả nhà ta?"
"Đúng!"
Nam nhân tưởng mình có hy vọng, nụ cười càng thêm ôn hòa.
"Ta biết trong làng các cô cũng có người muốn mua vườn cây ăn quả nhà cô, nhưng giá ta đưa ra nhất định sẽ cao hơn hắn. Nam cô nương, tình trạng của đệ đệ cô rất cần bạc, chúng ta có thể thương lượng kỹ càng."
"Ồ? Ngươi có thể trả bao nhiêu?"
Nam Khê vẫn khá tò mò không biết vườn cây ăn quả nhà mình có thể đáng giá bao nhiêu sau khi lệnh cấm biển sắp được dỡ bỏ.
Nam nhân giơ một ngón tay lên.
"Một trăm lạng!"
Nghe thấy giọng nói đầy tự tin nói "một trăm lạng", Nam Khê có chút nghi ngờ tai mình có nghe nhầm không. Khí thế này rõ ràng là một nghìn lạng chứ.
Còn tưởng là bao nhiêu...
"Vị ông chủ này, không có thành ý thì đừng đến, đừng coi ta còn nhỏ tuổi mà dễ lừa."