"Vậy ngươi có biết ta cũng đã tìm ngươi, chờ đợi ngươi bao lâu không?" Tề Lãng quát lớn hơn
Hắn thì sao? Hắn cũng có kém hơn y là bao? Trải qua từng ấy năm đau khổ cùng hối hận, mỗi ngày đều là sống trong dằn vặt, giờ nói hắn làm sao có thể để người này rời đi hắn, nếu không phải chuyện triều chính không thể để hậu cung tham dự, hắn nhất định sẽ nơi đâu cũng mang y theo, để y dưới tầm mắt hắn mới yên tâm được.
Hắn biết khúc mắt giữa hắn và y quá lớn, lòng tin của y từng vỡ nát khiến y giờ bên cạnh hắn đều có khoảng cách, y luôn muốn đem mình gói gọn vào một vỏ bọc thật an toàn, vì vậy mà hắn làm thế nào cũng không có cách phá vỡ được, nhưng hắn không thể, có chết hắn cũng không thể buông tay, cho dù người này hận hắn cũng được, căm ghét hắn cũng không sao, chỉ cần người này còn cạnh hắn, chuyện khác hắn không quan tâm.
Cảm nhận Hàn Tử Ninh im lặng, Tề Lãng nhẹ giọng giải thích "Không phải ta ép Hạ Thần đi Tây thành, nhưng có người nói hắn có khả năng ngăn chặn Miêu Cương lần này, ta cũng không biết được hắn lại là cùng một ngươi mà ngươi muốn gặp"
Thời gian trước Đông Sương cùng Tề Quốc công đều đề bạc hắn, cho người điều tra mới biết được hắn mới tách ra lập hộ đã tay không đánh chết hổ, nhóm sơn tặc ở Hoa Lĩnh Nhai cũng là do hắn diệt, mà ba năm trước, suýt nữa hắn đã là võ lâm minh chủ, tuy nhìn bề ngoài hắn không có chút khí tức của người luyện võ, nhưng bên trong sợ rằng Tề Lãng cũng chưa chắc là đối thủ.
"Chỉ cần ngươi không để hắn đi Tây Thành, mạng của ta giao cho ngươi tùy ngươi định đoạt" Hàn Tử Ninh âm trầm mà nhìn hắn
Đời trước đều là Hạ Thần bảo vệ y, đời này để cho y được bảo vệ hắn một lần đi.
Hàn Tử Ninh không biết được rằng, Hạ Thần không giống y chỉ đem một mạng xuyên qua, ngoài kiến thức cùng trí nhớ đời trước, còn lại y chẳng có gì, nhưng Hạ Thần lại khác, hắn có không gian, có linh tuyền, lại thêm một thân võ nghệ, nhưng những điều này Hàn Tử Ninh không biết, y chỉ biết Hạ Thần là một người bình thường như y không hơn không kém, y chỉ muốn bảo vệ Hạ Thần dù chỉ một lần.
Tề Lãng nghe được câu nói vui thì ít mà phần nhiều là tức giận, y có thể đem chính mạng mình ra đánh đổi vì Hạ Thần, còn hắn thì sao? Từ ngày y trở về đến giờ đều là né tránh cùng xa lánh.
Hai tay siết chặt thành đấm, Tề Lãng chậm rãi nói "Hiện tại đất nước gặp nguy, là con dân Hoàng Thổ quốc đều phải góp một chút sức lực, hắn cũng không ngoại lệ"
Hàn Tử Ninh nở nụ cười mỉa mai "Đúng vậy,có gì quan trọng bằng giang sơn xã tắc của ngươi, chúng ta đều là con cờ có một ngày đều phải hi sinh thôi"
Nghe được câu nói đầy châm chọc của y, Tề Lãng bất giác giật mình vội nắm chặt lấy tay y gấp gáp nói "Ninh nhi, không phải, ý ta không phải vậy"
"Không phải, bảy năm trước chẳng phải như vậy sao?" Hàn Tử Ninh một chút nhẫn nhịn đều không có lại nói "Ta cũng là con dần Hoàng Thổ quốc, ta cũng nên đi chiến trường đánh giặc"
"Không được, ngươi không được đi đâu cả" Tề Lãng kéo y ôm chặt trong lòng
Hàn Tử Ninh cũng không có đẩy ra chỉ thì thầm nói "Vậy ngươi không để Hạ Thần đi, cả đời này ta đều ở bên ngươi"
"Được, được, ta đáp ứng ngươi" Tề Lãng chỉ có thể thở dài nói.
Tề Hàn Du sau khi chạy ra ngoài liền đuổi theo Hạ Thần gọi "Hạ đại bá, xin dừng bước"
"Đại bá, nếu có thời gian mong người đến thăm cha ta, cha từng nói với ta, người đời này cha nợ nhiều nhất chính là đại bá, cha cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với người" Tề Hàn Du nói
Từ lúc nó hiểu chuyện đến tận ngày hôm nay, đều thấy cha nó có dời đi đến đâu cũng đều ôm theo bài vị này, lúc trước nó còn tưởng người trên bài vị này là thân sinh của nó, nhưng khi hỏi đến cha chỉ lắc đầu nói cha nợ người này, đời này không có cơ hội trả, cha chỉ mong có kiếp sau gặp lại, có thể trả cho người kia chút ân tình, giờ gặp lại, phụ hoàng nó lại nói người này đi Tây Thành, cha nó nhất định không đồng ý, nhìn tình hình căng thẳng lúc nãy, nhất định sẽ lại là cãi nhau cho xem.
Nó không quan tâm phụ hoàng nó có đồng ý hay không, nhưng cha nó là người quan trọng nhất đời này của nó, chỉ cần có thể làm cho y vui, chuyện gì nó cũng sẽ làm.
"Ân, ngươi là một hài tử ngoan lại hiểu chuyện, Tiểu Ninh có ngươi bên cạnh ta cũng yên tâm, được rồi, ta nhất định sẽ đến thăm y" Hạ Thần xoa xoa đầu Tề Hàn Du như thường làm với Dao Dao, Thiên Kỳ, những người hầu xung quanh nhìn nhau mà nuốt nước bọt, nhưng thái tử không lên tiếng trách phạt, họ can dự sợ người bị phạt sẽ là mình nên chỉ im lặng cúi đầu đứng một bên.
"Dao Dao, Thiên Kỳ, sau này gọi đại ca" Hạ Thần nhìn hai đứa nhỏ nói
"Đại ca" hai đứa đồng thanh gọi
"Được rồi, chúng ta về trước, ngươi cũng trở về nhìn xem cha ngươi đi" Hạ Thần nói xong liền cùng người nhà rời đi
Tề Hàn Du im lặng nhìn gia đình Hạ Thần rời đi, nó không thân cận với phụ hoàng, nó chỉ biết từ khi biết chuyện không phải ở cùng cha nó hay gia gia thì chính là ở cùng bài vị của người này mà lớn lên, cho nên người cha nó quan tâm nó nhất định cũng phải để tâm.