Xuyên Về Làm Điền Chủ

Chương 120: Đánh Nhau



Tề Lãng nhìn một màn Hàn Tử Ninh mặt đầy tức giận công kích Hạ Thần thì bị dọa cho giật mình, sức khỏe y không tốt, lại sợ Hạ Thần xuống tay thật, hắn đạp một cước lên thành phi thẳng về phía lương đình.

Một bên kéo Hàn Tử Ninh lại một bên trưởng Hạ Thần ra xa, Triệu Tiểu Mộc cùng hai đứa nhỏ cũng chạy theo đến.

"Phu quân, ngươi không sao chứ?" Triệu Tiểu Mộc nhìn thấy Tề Lãng đánh phu quân mình, nhưng thực chất Tề Lãng còn chưa có chạm vào, hắn đã tránh lui về sau

"Không sao" Hạ Thần nhìn y ôn nhu mà mỉm cười

"Cha, phụ hoàng, xảy ra chuyện gì? Sao lại cùng đại bá đánh nhau" Tề Hàn Du đi đến đã nhìn thấy cảnh đánh nhau này

"Không có gì, chỉ là đùa một chút, lâu rồi không có đánh thoải mái như vậy" Hàn Tử Ninh thở dốc nói

Tề Lãng đưa tay vuốt vuốt lưng cho y, nhưng bất ngờ nhất chính là y vậy mà để cho hắn ôm, không như những lần trước sống chết giẫy giụa thoát ra.

"Được rồi, nếu không còn chuyện gì, gia đình thảo dân cáo lui trước" nói xong Hạ Thần ôm Thiên Kỳ lên lại nhìn Hàn Tử Ninh nói "Những gì đã nói, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi"

Trên xe trở về, Triệu Tiểu Mộc ngồi một bên rủ mắt, vẻ mặt buồn bã, Dao Dao hiếu động hiếm khi im lặng cũng tự dưng im hẳn, Thiên Kỳ lại dùng ánh mắt sắt bén mà nhìn hắn, dọa Hạ Thần một hồi

"Tiểu Mộc nhi, làm sao vậy?" Hạ Thần không chịu được liền hỏi

"Có phải lão cha muốn bỏ rơi chúng ta không?" Thiên Kỳ nhíu mày lên tiếng trước

"Làm gì có a, thật oan ức mà" Hạ Thần dở khóc dở cười nói

Thì ra là bọn nhỏ lo sợ bị hắn bỏ rơi, còn Triệu Tiểu Mộc nhất định là ghen rồi, ai, là hắn suy nghĩ không thấu đáo.

"Tiểu Mộc nhi, Hàn Tử Ninh chính là người thân kiếp trước mà ta kể, y cũng là có nỗi khổ riêng mới xuống tay với ta, hôm nay cùng y nói chuyện cũng là y không muốn Tề Lãng đẩy ta đi Tây Thành, ta không tham hư vinh hay quyền cao chức trọng gì ở kinh thành này, ta chỉ muốn bảo vệ những gì thân thuộc của chúng ta, ngươi hãy nghĩ nếu nước mất thì không tránh khỏi nhà tan, ta phải có trách nhiệm bảo vệ ngươi, bảo vệ hài tử của chúng ta, còn có những người thân còn ở thôn Vĩnh Đông" Hạ Thần nắm tay y nhẹ giọng nói

"Nhưng lần này ngươi đi, không biết phải bao lâu mới gặp lại" Triệu Tiểu Mộc đôi mắt phiếm đỏ nói

"Ngươi là lo lắng chuyện này sao? Ta đã nói với hoàng thượng đều mang các ngươi theo rồi, ta cũng không quen ở một mình, tới khi đó các ngươi yên ổn trong không gian là được rồi"

"Thật sao? Hoàng thượng đồng ý?" Triệu Tiểu Mộc trong lòng như mở cờ hỏi

"Nếu không thì hắn tự đi mà đánh, ta sẽ mang các ngươi trở về quê" Hạ Thần cười trêu chọc nói

Tề Lãng một đường ôm Hàn Tử Ninh trở về An Ninh cung, tâm tình lại phần nào vui vẻ, Ninh nhi không có bài xích hắn, cứ như vậy mà cho hắn ôm nha.

Hàn Tử Ninh lúc nãy đánh nhau với Hạ Thần đã thấm mệt, mà sau khi bị Hạ Thần tẩy não, y phần nào cũng đã suy nghĩ lại.

"Ninh nhi, ngươi thấy thế nào? Có phải khó chịu không? ta cho người gọi ngự y" vừa đặt y lên giường đã nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi, đang định gọi người tay hắn lại bị y nắm chặt, sau đó là nghe thấy y nói "Ta xin lỗi, đều là ta mang đến ghánh nặng cho ngươi"

"Ninh nhi, không có, ta chưa từng xem ngươi là ghánh nặng, là kẻ nào nói với ngươi như vậy?" Tề Lãng nghe y nói mà bị dọa sợ, vội vàng ngồi xuống bên cạnh y nói

"Ta biết Miêu Cương có động, bên trong có phản, nhưng còn khó dễ ngươi, ngươi không trách ta sao?"

"Không có, ngươi không muốn Hạ Thần đi liền không để hắn đi, ta sẽ điều động quân mã bên này" Tề Lãng nói

Hắn biết Hàn Tử Ninh chỉ thích dỗ ngọt, càng cứng rắn y sẽ càng không nhượng bộ, chỉ là hôm nay, Hạ Thần đã nói gì với y, tại sao lại có thể thay đổi y một cách kỳ lạ như vậy?

Hàn Tử Ninh nhìn người trước mặt đã lâu không có nhìn kỹ này, hắn đã không còn là chàng thiếu niên hoạt bát hay cười, qua bao nhiêu năm đã chững chạc thành thục hơn, Hạ Thần nói đúng đã qua lâu như vậy, chuyện giữ mãi trong lòng không chỉ làm tổn thương chính bản thân mình, còn có tổn thương người mình yêu thương, chỉ cần buông bỏ quá khứ, sống tốt cho hiện tại chẳng phải là được rồi sao?

Hàn Tử Ninh đưa tay vuốt ve khuôn mặt đã gầy đi ít nhiều, lại chủ động tiến đến hôn lên môi hắn một ngụm, Tề Lãng đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, mở to đôi mắt nhìn người trước mặt, trong lòng âm thầm vui vẻ, người này còn chủ động hôn hắn?

Hai người hôn sâu một lúc, cơ thể đều bị kích thích mà nóng lên, Tề Lãng không quên hiện tại sức khỏe Hàn Tử Ninh không tốt liền nói "Ninh nhi, sức khỏe ngươi không tốt, chúng ta..."

Chưa kip nói dứt câu lại nhìn thấy Hàn Tử Ninh đôi mắt hoa đào kiều mị mà nhìn hắn, môi vì bị hôn mà có chút đỏ lên, y phục cũng bị kéo lệch lộ ra xương quai xanh xinh đẹp hỏi "Ngươi không muốn?"

Sợi dây lý trí cuối cùng hắn cố gắng chế trụ cuối cùng cũng đứt phựt, đem người áp chế dưới thân.

Bên trong An Ninh cung chỉ còn một mảnh xuân tình đã lâu không xuất hiện.