Sau khi Hạ Thần trở về, Liễu thị liên tục lau nước mắt, còn Triệu phụ lại cười tươi.
Con ông bà không còn bị người ta nói là bị phu quân bỏ rơi nữa rồi.
Cơm nước tắm rửa xong, Hạ Thần kéo Triệu Tiểu Mộc ra ngoài đi đến nhà nhị thúc báo một tiếng hắn trở về
"Ngươi trở về là tốt rồi" nhị thúc liên tục gật đầu nói
"Tiểu Triết, đừng buồn, thi không được lần này thì lần sau thi lại, không phải cứ thất bại liền buông xuôi, có người đến năm bốn năm mươi tuổi vẫn cố thi đó thôi. Ngươi còn trẻ, chỉ cần không nản lòng thoái trí là được. Ngươi đọc sách còn luôn phụ giúp gia đình làm việc kiếm thêm tiền. Sau này ngươi chỉ cần chăm chỉ đọc sách hơn là được, ta sẽ hỗ trợ giúp ngươi. Còn Hạ Hoàng Anh kia động một móng tay còn không động, suốt ngày chỉ biết vòi tiền rồi ở huyện thành. Cho nên ngươi cũng không cần phải so đo với loại người như vậy. Ta sau này sẽ hỗ trợ ngươi kinh phí học tập, ngươi học tới đâu ta lo tới đó" Hạ Thần khuyên nhủ, hắn đã nghe nói qua việc Hạ Hoàng Anh đậu đồng sinh, còn Hạ Triết cùng Hoàng Lam không đậu. Có thể thấy được kỳ thi ở cổ đại khó khăn thế nào.
Hắn cũng biết biểu đệ này có ý chí, chỉ là gia cảnh khó khăn, được đi đọc sách trong nhà đã phải tích góp cực khổ thế nào.
"Đa tạ Thần đại ca, ta sẽ cố gắng hơn" Hạ Triết lúc đầu trong lòng rất buồn bã, nhưng nghe Hạ Thần nói xong trong lòng cũng vui vẻ hơn.
Hạ Thần lấy một túi tiền đặt lên bàn nói "Trong này có hai mươi lượng, ngươi cầm lấy mua thêm sách, giấy bút. Tiểu Nguyên cũng nên theo Tiểu Triết đọc sách đi là vừa. Mua thêm giấy viết để nó luyện chữ"
"Này làm sao được, ngươi còn cần tiền xây nhà" nhị thúc lập tức từ chối
"Ta có dự tính của mình, tiền sẽ đủ để xây nhà, nhị thúc cầm lo cho cả nhà đi. Lúc ta khó khăn nhất, là gia đình nhị thúc đưa tay giúp ta, cả đời này ta sẽ không quên. Đợi đến hè, ta có một sinh ý, sẽ để cho biểu ca theo ta làm việc, cũng sẽ giúp được kiếm tiền" Hạ Thần nói.
Hắn sẽ không mãi đưa tiền giúp nhà nhị thúc như vậy. Có câu "cho cá không bằng chỉ cách câu cá".
Hắn sẽ tìm cách tạo việc làm cho những người giúp hắn. Sinh ý của hắn không thiếu đâu.
Lại nói, những người này lúc hắn khó khăn liền giúp đỡ, hắn có tiền cũng không vòi vĩnh, còn sợ hắn không đủ. Còn một số người, nếu lấy được bạc của hắn, sẽ không chừa lại cho hắn một văn.
"Vậy ta đa tạ ngươi trước" Hạ Triết cười nói
Tống Liên một bên cười vui vẻ đầy mặt, Tần thị lại một bên lau nước mắt.
Nói chuyện trong chốc lát, hai người tạm biệt nhà nhị thúc đi đến nhà Trưởng thôn.
Hạ gia bên này cũng vui vẻ không kém
"Nương, ngày mốt tổ chức tiệc cho tứ đệ, có cần ta đi huyện thành thông báo cho hắn không?" Hạ Hoàng Bình nói
"Cũng được. Ngươi nói với hắn một tiếng để hắn về sớm chút" Lưu thị mặt đầy ý cười nói
"Nghe nói, tên điên kia trở về rồi" Hạ Hoàng Lang nói
"Nhưng mà nghe nói hắn lần này ra ngoài trở về tàn tạ lắm, chắc là làm ăn thất bại rồi" Lý thị hùa theo đương gia nhà mình
"Quản hắn có làm ăn được thì cũng chẳng kiếm đươc bao nhiêu, ha hả, con trai ta sau này làm quan to, xem ta xử lý hắn thế nào" Lưu thị cười lớn nói
"Nương, năm nay ta cũng 18 rồi, ta muốn thú tức phụ" Hạ Hoàng Bình nói
"Thú cái đầu của ngươi, tứ đệ ngươi cũng bằng tuổi ngươi giờ người ta đã là đồng sinh rồi thấy chưa? ngươi suốt ngày chỉ ăn lại nằm, còn muốn thú tức phụ" Lưu thị vỗ đầu tam nhi tử mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành
"Được rồi, giờ này còn không đi ngủ, ồn ào cái gì, ngày mai ngươi cùng nhị ca ngươi đi huyện thành tìm chút việc gì làm đi" Hạ phụ lúc này lên tiếng, xong rồi đứng lên đi trở về phòng
"Tiểu Mộc nhi, ta muốn mua núi" Hạ Thần vừa đi vừa nói, vẫn luôn nắm tay Triệu Tiểu Mộc
"Ân, chúng ta đi mua núi" y cười vui vẻ, không quan tâm hắn muốn làm gì, chỉ cần hắn trở về là được, những việc khác y sẽ không quản.
"Mai ta sẽ tìm người giúp mua vật liệu xây nhà, xây xong sớm, tổ chức hôn lễ sớm" Hạ Thần nghiên đầu trêu trọc
"Ân, ngươi thích là được" y cười đáp, cho dù hắn không tổ chức lễ thành thân lại, y cũng nguyện ý cả đời ở bên hắn.
Đến nhà trưởng thôn trời cũng đã tối.
Vừa nhìn thấy Hạ Thần liền kéo cả hai vào trong nhà, ban đầu thì tức giận nói Lưu thị khoe khoang con bà đậu đồng sinh, còn chê con ông ngu dốt không bằng con bà ta.
Thật khi người quá đáng.
Sau đó mới hỏi thăm Hạ Thần đi làm ăn thế nào, có thuận lợi không, lại nói Lưu thị cười Hạ Thần đi làm ăn buôn bán thua lỗ, mấy ngày trước còn cười chê Triệu Tiểu Mộc bị phu quân bỏ rơi sau này sẽ không có ai thú.
"Hai ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?" Trưởng thôn nói
"Ta muốm mua ngọn núi Nam, cùng ngọn núi cạnh đất nhà ta" Hạ Thần nói
"Hai ngươi điên rồi sao, bỏ nhiều tiền như vậy mua núi hoang làm gì?" Ông kinh ngạc nhìn Triệu Tiểu Mộc lại nhìn Hạ Thần
"Ta có việc của ta, trưởng thôn cho ta biết giá là được" Hạ Thần lại nói
Hắn không thể nói núi Nam là núi vàng a.
Còn ngọn núi kia bởi vì hắn thích, nơi đó là nơi ở của vợ chồng hắn trong thời gian khó khăn nhất.
"Đươc rồi, ngọn núi Nam kia rất lớn, có lẽ hơn một ngàn lượng, còn ngọn núi kia cũng vài trăm" ông cũng biết Hạ Thần có đi làm sinh ý, nhưng làm gì lại có nhiều tiền đến vậy?
Một lúc mua hẳn hai ngon núi gần hai ngàn lượng.
Đùa sao!
Này không phải ném tiền vào trong núi sao?
"Ân, vậy mai ta sẽ cùng trưởng thôn đến huyện thành"
"Ngươi suy nghĩ kỹ đã" trưởng thôn lại nói, ai lại đi phí tiền mua núi hoang làm được gì? Trồng trọt không, nuôi vật cũng không, núi Nam kia nuôi vật không phải dâng cho mãnh thú à?
"Không cần, hai ngọn núi này, ta nhất định phải mua" Hạ Thần nói xong cũng tạm biệt trưởng thôn về nhà.
Hai ngọn núi một ngàn sáu trăm lượng, trưởng thôn nhìn thấy hắn đưa bạc mà đau lòng không thôi.
Thật phí phạm a!
Này gia đình bình thường sống được mấy chục năm đó.
Cầm khế đất hai ngọn núi trong tay, Hạ Thần mới triệt để yên tâm.