Xuyên Về Làm Điền Chủ

Chương 47: Phân Việc



Sáng sớm hôm sau không nhìn thấy Hạ Thần đi ra, hai xa phu nhờ Hàn Mặc chuyển lời cảm tạ thêm lần nữa rồi rời đi.

Một nhóm thôn dân sáng ra đồng nhìn thấy hai cổ xe ngựa lớn từ tòa nhà của Hạ Thần đi ra lại bàn tán không thôi.

"Hai cỗ xe ngựa lớn như vậy, ai lại đến nhà Hạ Thần đây a"

"Hôm qua nghe nói Hạ Thần đi phủ thành, có khi nào xe ngựa từ phủ thành đến không?"

"Đúng rồi, hôm qua ta còn nhìn thấy Triệu Tiểu Mộc cùng Hạ Tiểu Ngọc đứng ở đầu thôn chờ đó"

"Hay là Hạ Thần lại mua thứ gì đó, giờ người ta có tiền thật tốt"

Người đang được người ta bàn tán thì đang ôm tức phụ ngủ không chịu dậy. Tối hôm trước ở trong khách điếm hắn cũng không ngủ được, chỉ mong mau tới sáng để nhanh chóng trở về.

"Phu quân, mau dậy. Mặt trời đốt tới mông rồi kìa" Triệu Tiểu Mộc đã dậy mà Hạ Thần lại ôm không chịu buông tay.

"Năm phút nữa" Hạ Thần vùi mặt vào cổ y.

Triệu Tiểu Mộc không biết thời gian năm phút là bao nhiêu, lần đó hạ thần giải thích là tầm một chén trà. Mỗi lần hắn muốn lười biến đều nói câu này, y cũng không còn bất ngờ nữa.

Phu quân y thường nói những câu rất lạ ví dụ như câu mặt trời đốt tới mông cũng là do hắn nói.

"Ân, dậy ta mang ngươi đi ngồi xe ngựa mới" bỗng nhiên Hạ thần bật người dạy nói.

Đợi hai người ăn sáng xong ra ngoài. Đã nhìn thấy nhóm người hôm qua hắn mua cùng nhóm Hàn Mặc đã đợi bên ngoài sân bên kia.

Bọn họ đã đợi từ sớm để nghe hắn phân phó công viêc. Mà hắn đã quên hôm qua hắn có mang những người này về.

"Sáng nay ta đã giúp ngươi tưới nước cho nho rồi, bọn họ đến hỏi ta có việc gì làm cần phân phó. Ta nói đợi ngươi dậy rồi nói. Họ đợi ở đây từ sớm" Hàn Mặc tách nhóm người đi đến gần hai người nói

"Được, đợi ta một lát liền đến phân công việc cho bọn họ" Hạ Thần nói, lại kéo Triệu Tiểu Mộc về nhà lớn

"Ngươi muốn phân công việc thế nào? Ta mua về một nhà Hồ gia bốn người, nhưng mà hai đưa con họ chỉ mới bảy tám tuổi, nhà Trần Đông, phu lang hắn bị bệnh, còn thêm chín người nữa" Hắn không xem tưởng tùng là người khuyết tật, quy gộp chung lại với nhóm người kia.

"Sao ngươi lại mua nhiều như vậy?" Triệu Tiểu Mộc nói, trước đây toàn đi làm thuê cho nhà người ta.

Nhà Đại địa chủ cũng không có mua nhiều người như vậy.

"Về sau công việc nhiều, mua luôn một lần cho tiện. Ta không muốn lại đi tới đi lui" hắn nói.

Bởi vì đơn giản hắn lười, cũng không muốn xa tức phụ, mà nhà thì không thể không có người quản.

"Cũng chưa có việc gì nhiều, mai ta cùng nương đi trấn trên, mua ít gà cùng heo, thêm vài con dê đi. Trại bên xây xong vẫn chưa có mua gì thả" Triệu Tiểu Mộc nói

"Được, hôm nay ta cùng biểu ca đi mua cây ăn quả, việc ngoài ruộng cũng phân cho bọn họ đi, đừng để cha cùng tiểu Lâm đi làm nữa, bảo họ theo giám sát là được rồi" Hạ Thần nói xong lại hỏi "Tiền công cho họ nên tính như thế nào?"

"Mỗi tháng tám mươi văn tiền tiêu vặt đi, nhà Đại địa chủ mỗi tháng sẽ được sáu mươi văn, lễ tết hoặc ngày mùa thì thưởng thêm một chút. Thấy thế nào?" Y nói

"Ân, theo ý ngươi. Sau này mỗi tháng đều do ngươi phát lương đi. Còn có lát nữa ngươi phân công công việc cho họ"

"Ngươi là đương gia, ngươi phân công sẽ tốt hơn" Triệu Tiểu Mộc lại nói, trước giờ ở nhà ai đương gia cũng là người lên tiếng

"Ngươi cũng là chủ nhân ở đây, ngươi phải có tiếng nói mới được" Hạ Thần nói.

Hắn phải để y ra uy trước, để sau này không có ai dám có ý bắt nạt chủ nhân.

"Ân, ta biết rồi" Y biết Hạ Thần là quan tâm y nên mới làm như vậy.

Đợi bàn bạc xong, hai người cho gọi bọn họ đến sân lớn. Mọi người hầu như tập hợp đầy đủ, kể cả phu lang của Trần Đông. Tuy sắc mặt có chút xanh sao nhưng vẫn có thể đi đứng.

Tối hôm qua về rất trễ, cho nên không thể quan sát được bên trong, nhưng phòng bọn họ được phát đều rất tốt, có sẵn đồ dùng, chăn giường đều đầy đủ.

Sáng nay mới phát hiện nhà họ ở đều được xây bằng gạch ngói đỏ, chỉ xếp sau gạch ngói xanh là loại tốt nhất. Bên ngoài chưa trồng gì cho nên nhìn rất rộng lớn, tòa nhà lớn bên kia được xây bằng gạch ngói xanh tốt nhất.

Gia chủ thật có tiền a.

"Mọi người đã đến đông đủ rồi phải không? Giới thiệu với mọi người đây là tức phụ ta, Triệu Tiểu Mộc, là chủ nhân khác của nơi này. Phân công công việc cho các ngươi tức phụ ta quản, các ngươi nghe lời y là được" Hạ Thần đánh phủ đầu trước, tuy nói là phu nhân đi, nhưng có nhiều người thấy nếu như nữ nhân hoặc song nhi không có tiếng nói trong nhà đều sẽ bị xem thường.

Có những người làm ngoài mặt cung cung kính kính nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Hắn không thể để sự việc như vậy xảy ra trong nhà hắn.

"Ở ngoài ruộng còn có một số mẫu vẫn chưa cày xong, ngày mai ta sẽ bảo cha ta dẫn các ngươi sang đó. Ở đây tạm thời cũng chưa có nhiều việc, nên ta muốn các ngươi tập trung vào ruộng trước. Hôm nay chúng ta sẽ đi mua ít cây ăn quả, về các ngươi cùng trồng là được. Vườn nho sẽ để cho gia đình Hồ thúc tưới nước đi, một ngày ba cử. Đợi ổn định lại ta sẽ phân việc rõ ràng. Hai đứa nhỏ giúp ta quét tước phía khu nhà các ngươi ở là được. Còn tức phụ của Đông đại ca bị bệnh, ngươi không cần làm việc, nghỉ nghơi cho tốt đi. Còn Tưởng đại ca, tay ngươi không tiện làm ruộng, về sau ngươi xem chừng chuồng trại gia súc bên kia là được" Triệu Tiểu Mộc nhìn mọi người một lược.

Thấy ai nấy cũng chăm chú lắng nghe lại nói "tiền tiêu vặt cho mỗi người sẽ là tám mươi văn một tháng, lễ tết hoặc ngày mùa, làm tốt việc sẽ được thưởng thêm. Sau này các ngươi sẽ ở khu tối qua được phân, tự mình nấu ăn, muốn ăn chung hay riêng là tùy ý, nhà bếp ở phía sau, mỗi ngày ba bữa ăn, lương thực, thức ăn tháng này đã có sẵn, có thịt có cá, mỗi tháng sẽ cung cấp thêm. Thế nào? Các ngươi có ý kiến gì không?"

Nghe y hỏi, ai cũng đồng loạt lắc đầu, đãi ngộ này đang dọa cho bọn họ sợ đó. Đã bán thân đáng lẽ phải làm việc không công cả đời, vậy mà còn được tám mươi văn tiền tiêu vặt mỗi tháng.

Bình thường ăn còn có thể bữa đói bữa no, vậy mà còn được ăn một ngày ba bữa.

Này có phải bọn họ đang nằm mơ không?

Vui mừng nhất là vợ chồng Trần Đông, hắn nghĩ cho dù tức phụ hắn có bệnh vẫn phải làm việc, đến lúc đó hắn chỉ có thể giúp được gì thì giúp. Vậy mà họ không bắt làm việc, còn cho phép nghỉ nghơi. Thật sự là dọa họ quá rồi.

"Được rồi, giờ đến lược ta phân việc, các ngươi không phải chỉ có nhiệm vụ đến đây làm việc, các ngươi còn có một nhiệm vụ, đó chính là bảo vệ nơi này. Sau này mỗi ngày dành ra hai canh giờ. Sáng một canh giờ theo Đông, Tùng đại ca hai người luyện thể lực, chiều nửa canh giờ học kỉ cương, nề nếp. Nửa canh giờ còn lại ta sẽ dạy võ cho các ngươi. Về sau, mỗi cuối tháng sẽ có cuộc thi đấu, người chiến thắng đến cuối cùng sẽ được thưởng hai lượng bạc cùng hai ngày nghỉ. Kẻ nào lười biến hoặc là bị phạt, hoặc là ta sẽ bán các ngươi đến nơi khác. Các ngươi hiểu?"

"Vâng, thưa lão gia" cả nhóm người đồng thanh đáp

"Được rồi, nhóm tám người nhỏ tuổi nhất xếp một hàng từ lớn đến nhỏ, nghe ta gọi tên một lần. Sau này sẽ là tên của các ngươi tại đây, về sau nếu rời khỏi các ngươi có thể sử dụng tên của mình. Ta không giỏi nhớ hết tên vì vậy ta sẽ đặt lại một lược" nghe Hạ Thần nói xong, cả nhóm tám người liền lần lược sắp xếp theo thứ tự hắn nói "Được. Gọi là Nhất, Nhị, Tam, Tứ..., Bát. Đã nhớ rõ?"

"Đã nhớ rõ, lão gia"

"Được rồi. Hôm nay tạm thời đến đây, còn có việc gì sẽ phân phó sau, các ngươi trở về đi"

"Vâng" cả đám đáp một tiếng, lui ra trở về.

"Trần Đông, Tưởng Tùng hai ngươi ở lại" Hạ Thần gọi lại nói "Sau này hai ngươi giúp ta huấn luyện bọn họ theo kỉ cương, nề nếp của quân doanh đi. Sáng cho họ rèn luyện thể lực một chút, nửa canh giờ buổi chiều ta sẽ dạy các ngươi võ. Còn việc, nghe theo tức phụ ta là được"

"Vâng" hai người đáp

"Đông đại ca, ngươi không cần lo lắng tức phụ ngươi, ở đây không phải kiểu ác bá bóc lột sức lao động, ta sẽ không bắt y làm việc gì nặng quá đâu. Ta cũng là song nhi như y, ta hiểu được" Triệu Tiểu Mộc trước đây phải đi làm thuê, có bệnh cũng không dám nghỉ.

Nếu nghỉ liền coi như tháng đó làm công không. Nhìn thấy sắc mặt của Trương Hằng liền biết, bệnh tình của y không phải nhẹ.

"Đa tạ" cả hai vợ chồng cùng nói

"Ân, Diệp lão tối qua ngươi xem cho y, thế nào?" Triệu Tiểu Mộc nhìn Diệp lão. Này giờ ba người cũng đều ở đây

"Y bị bệnh đã lâu, lại không được chữa trị đúng cách nên bệnh tình ngày càng trầm trọng. Nhưng nếu có nhân sâm thì bệnh tình này dễ trị, rất nhanh sẽ khỏe lại. Chỉ là nhân sâm, chỉ dành cho người có tiền, người như chúng ta khó mà cầu, ngươi cũng đừng quá đau lòng, dù còn vài năm sống vui vẻ cũng tốt" ông vuốt vuốt rau nói, với những người đã phải bán thân làm công như họ, giờ một cộng rễ nhân sâm đã khó cầu, đừng nói chi là một cây.

Nhân sâm bình thường vài năm đã mấy trăm lượng, vài chục năm trở lên đã hơn ngàn lượng đừng nói chi nhân sâm trăm năm.