Xuyên Về Năm 70

Chương 13



Nha Nha nhìn cây táo trông mơ giải khát (dùng ảo tưởng để tự an ủi). Một cậu bé bảy tám tuổi chạy từ đằng sau cây ăn quả tới, cậu bé kia còn cao hơn Thành tử nhà mợ nửa cái đầu, trên người đeo một cái túi cũ, đi đến dưới tàng cây vẫn không dừng lại, sử dụng cả tay chân trèo từ từ lên cây, nhanh nhẹn linh hoạt làm Nha Nha hâm mộ cực kỳ, nếu bé đến trình độ này thì đâu phải đứng đây giương mắt nhìn nữa?

Tốc độ cậu bé đó rất nhanh, chọn lựa hái vài trái táo lớn, trong chốc lát cái túi nhỏ đeo trên vai đã đầy ắp. Đeo cái túi căng phồng cũng không ảnh hưởng đến sự linh hoạt, cậu cẩn thận dùng hai tay ôm thân cây từ từ lùi xuống, lùi đến giữa cây rồi nhẹ nhàng nhảy xuống, hài lòng vỗ vỗ cái túi của mình rồi thoải mái bước ngang qua Nha Nha, đi mất…

Hình như bé bị xem nhẹ? Nha Nha hiện tại có chút hoài nghi, có phải mình rất nhàm chán? Không phải đứa bé nào cũng thích nói chuyện với bạn cùng lứa sao? Hơn nữa, ở chỗ này thấy đứa bé lạ, không phải nên chủ động hỏi thăm sao? Chẳng lẽ không phải bé khiến người khác nhàm chán? Mà là không có cảm giác tồn tại?

“Nha Nha, con ở đâu? Bà ngoại quay lại rồi, con đừng dọa bà ngoại.” Bà ngoại hái rau xong quay lại chỗ cháu gái chờ, nhưng không tìm thấy đứa nhỏ? Bà cụ lập tức hoảng sợ, nếu thực sự lạc mất thì bà tìm thế nào đây?

“Bà ngoại, con ở đây.” Nghe thấy tiếng bà ngoại sốt ruột, Nha Nha vội vàng lớn tiếng gọi, chạy tới một cách nhanh nhất.

“Nha Nha, tiểu tổ tông của bà, con đã chạy đi đâu vậy, hù chết bà ngoại.” Bà ngoại nắm lấy tay bé, quan sát xem trên người bé có bị thương gì không.

“Bà ngoại thật xin lỗi, Nha Nha không đi xa, chỉ đi nhìn cái kia.” Nói xong, bé xoay người chỉ cây ăn quả cách đó không xa, “Bà ngoại, đó là trái cây anh Thành tử ăn đúng không ạ?” Có một lần, không biết Thành tử kiếm được táo ở đâu, lúc cùng Tảng ăn thì bị bé thấy được, nếu không bé thật không biết giải thích tại sao bé biết quả táo.

Bà ngoại vừa thấy, vui vẻ. Bà ngắt mũi bé một cái nói: “Con là con mèo nhỏ tham ăn, bà ngoại nghĩ sao lại không thấy bóng dáng, hóa ra là nhìn thấy trái cây? Đi, bà ngoại hái trái cây cho Nha Nha.” Bà ngoại không trèo cây, nhưng bà là người lớn, bà cầm cây gỗ gõ lên cây, chín quả táo to rơi xuống mặt đất, Nha Nha vui mừng vội vàng lấy tay nhặt.

Đương nhiên, bé lén lút bỏ một ít vào trong không gian của mình, giữ lại sau này ăn.

Hai bà cháu vui vẽ cõng một giỏ chiến lợi phẩm về, vừa vào thôn thì nghe thấy tiếng khóc trẻ con từ đằng xa.

Hai người tò mò đi về phía trước, thấy cách đó không xa có năm sáu đứa bé tụ tập, hình như đang chia gì đó.

“Hôm nay nhà tơ ăn cháo, tớ thật sự không có bánh bột ngô, ô ——” một cậu bé mập mạp, tóc búi củ tỏi, bị mấy bạn khác xa lánh đẩy ra ngoài thì đứng khóc như mưa, cậu vừa lớn tiếng khóc, vừa mở to mắt nhìn chằm chằm vào quả táo hồng trong tay đứa nhỏ khác. Ô, bọn họ đều đổi táo hồng, chỉ cậu không có, sớm biết thế sáng nay cậu sẽ không ăn hết bánh bột ngô.

Nha Nha liếc mắt một cái đã nhận ra cậu bé đứng chính giữa, đúng là người vừa hái táo ở trên núi, hèn chi hái nhiều như vậy, thì ra là để chia với bạn bè? Nhưng mà sao cậu bé kia bị xa lánh đẩy ra ngoài, cậu nói không có bánh bột ngô là chuyện gì xảy ra?

Cậu bé hái táo hồng kia chia táo từ trong túi ra hơn phân nửa, sau đó cậu nhận từ trong tay những đứa nhỏ này bánh bột ngô hoặc bánh ngô, hài lòng bỏ vào một cái túi khác, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tiểu Bàn tử (tiểu mập mạp) còn đang dùng sức khóc bên ngoài, cau mày không đành lòng nói: “Bảo Căn, tớ đã nói rõ với mọi người, tám quả táo hồng đổi một lương khô, những người khác đều làm như vậy, nếu phá lệ cho cậu, trong lòng mọi người không dễ chịu đâu.” Nói xong, cậu nhìn mấy đứa bé xung quanh, vẻ mặt bối rối, cảm thấy cho cũng không được, không cho cũng không xong, rất khó xử.

Bảo Căn vừa nghe vậy vội vàng dùng tay áo lau nước mắt vốn không có trên mặt, khẩn thiết nói: “Lần sau tớ bù thêm không được sao? Ngày mai tớ bảo mẹ cho nhiều thêm mấy cái bánh bao hấp, chiều mai bù thêm cho cậu, Bảo Căn tớ nói chuyện giữ lời, tuyệt đối không nói dối.”

“Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều đổi, cậu như vậy không hợp với quy tắc.” Cậu bé hái táo hồng hơi do dự. Có thể thấy không phải cậu không muốn đồng ý, nhưng mọi người đều đang nhìn, nếu cậu đồng ý thì sợ trong lòng mọi người không thoải mái.

Đầu óc Bảo Căn hiển nhiên hoạt động vô cùng tốt, gặp đối phương như vậy vội vàng nháy mắt nói: “Ngày mai tớ cho cậu hai cái, là do tớ đưa trễ, tớ lấy hai cái đổi tám quả táo hồng, cậu xem được không?”

“Ôi, được rồi, cậu đã nói thế nếu tớ không cho cũng không được, này, tám quả táo hồng của cậu, nhớ ngày mai đưa tớ hai cái bánh bao hấp nha.” Cậu bé cười ha ha bỏ tám quả táo hồng còn lại vào lòng Tiểu Bàn tử, thấy vẻ mặt đối phương vui mừng, dường như cậu cũng cảm động lây híp mắt cười.

Tuy vậy nụ cười đó vào trong mắt Nha Nha lại có cảm giác như xảo quyệt hưng phấn? Dáng vẻ khi nãy lúc cậu hái táo bé vẫn nhớ trong lòng, nét mặt chuyên chú, không thèm khát, không vui sướng, nhất định là đang chăm chú làm việc gì đó, không nghĩ tới cậu thật sự đang làm việc, nhỏ như vậy đã biết lao động tay chân đổi thức ăn?

Gặp đám nhỏ vui vẻ hớn hở tụ lại ngồi ăn táo hồng, bà ngoại cũng xoay người dẫn Nha Nha về nhà.

“Bà ngoại, trên núi có nhiều táo hồng như vậy, sao bọn họ phải dùng bánh bột ngô đổi?” Tiểu Bàn tử kia phải lấy hai cái bánh bao trắng đổi tám quả táo hồng? Đời trước bé thấy bánh bao không đáng bao nhiêu, đời này bánh bao quả là hiếm hoi. Không phải trong nhà không có bột mì mà là không nỡ ăn, bình thường đều giữ lại ăn tết hoặc dùng làm sủi cảo đón năm mới, ai mà bỏ được bánh bao hấp chứ?

“Ha ha, Nha Nha con không biết, lúc nhỏ bà ngoại thường xuyên lên núi, bởi vì lúc đó đa số người lớn trong thôn cũng thường xuyên lên núi tìm thức ăn, nhưng bây giờ chính sách tốt hơn, gần như nhà nào đều có người làm việc trong đội, khó khăn cũng không đói bụng, có thể ăn no vì thế không ai lên núi tìm thức ăn nữa, thời gian qua đi không ai yên lòng để đứa nhỏ đi chơi, ai, trong thôn này chỉ có hai bà cháu ta còn thời gian lên núi.”

Bà ngoại bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, nghe xong trong lòng Nha Nha khổ sở, nếu không vì mình, bà ngoại lớn tuổi vậy sao còn phải lên núi tìm thức ăn?

“Bà ngoại, anh trai đó lúc nãy cũng lên núi, con còn thấy anh ấy hái trái cây nữa.” Sợ bà ngoại đau lòng, Nha Nha vội vàng nói sang chuyện khác. Kỳ thật, bé cũng tò mò về cậu nhóc còn nhỏ mà có đầu óc kinh tế đó. Được rồi, bé thường xuyên quên mình mới chính là đứa bé, cứ thấy đứa nhỏ nào khoảng 10 tuổi đều coi người ta nhỏ hơn mình.

“Anh trai kia hả?” Nói đến người này, bà ngoại nắm tay cháu gái thật chặt, qua một lúc mới mở miệng nói, “Ông nội cậu bé đó lúc đầu là người thôn Ngũ Liễu chúng ta, về sau con ông ta có tiền đồ, đón ông ta ra ngoài, không ngờ chỉ ra ngoài vài năm đã đụng tới phê đấu (1), con trai con dâu ông ấy đều mắc sai lầm, bị bắt, hình như đứa cháu lớn cũng bị bắt, cả nhà chỉ còn lại hai ông cháu bọn họ, không ở trên huyện nổi nữa nên trở về thôn Ngũ Liễu. Trước khi mẹ con qua đời vài ngày ông nội nó cũng đi rồi, chỉ còn lại đứa nhỏ này, ôi, thật đáng thương.” Nói xong, bà không nhịn được nhìn cháu gái trắng trẻo mũm mĩm bên cạnh, đứa nhỏ kia tám tuổi, lại là con trai, đầu óc nhanh nhẹn có thể nghĩ cách nuôi sống chính mình, nếu bà xảy ra chuyện gì không hay, Nha Nha đáng thương của bà phải làm sao đây? Bé mới ba tuổi thôi?