Triệu Trí Viễn là người cho cô mặt mũi lớn nhất, Trần Ngũ Nguyệt gắp thức ăn cho ống, ông liền cho vào miệng ngay.
Vốn cũng không nghĩ ngợi gì, đợi nếm được một miếng, liền bị khựng lại. sau đấy, hai mắt tỏa sáng, không cần đợi Trần Ngũ Nguyệt nói gì, bản thân liền liên tiếp gắp đồ ăn.
Hai người Triệu Hưng Quốc và Triệu Quốc Khánh nhìn thấy phản ứng của bố mình, thì có chút bất lực lắc đầu.
Bố của bọn họ, vì cô em gái không nên thân, cho dù đồ ăn có khó ăn hơn nữa, ông cũng có thể nhịn xuống, hơn nữa còn giả bộ là đồ ăn rất ngon.
Có điều họ lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu như món ruột già kho cần cho mặt mũi, vậy thì những món khác thì sao?
Triệu Trí Viễn ăn không hề khách khí.
Đồ ăn Triệu Hương Vân làm khẩu vị khá là đậm, món ăn nào cô cũng thích cho thêm một ít ớt.
Hơn nữa lần này, khi nấu ăn cô dùng gấp ba lần lượng dầu ăn so với lượng dầu ăn Trần Ngũ Nguyệt thường dùng, nên đồ ăn rất ngon.
" Bố, người .... người phản ứng cũng quá khoa trương rồi đấy ?" Triệu Hưng Quốc không nhịn được nói.
So với Trần Ngũ Nguyệt thiên vị, bọn họ vẫn tình nguyện nói chuyện với người bố làm đội trưởng đội sản xuất là Trần Trí Viễn.
" Khoa trương cái gì? Hưng Quốc, Khánh Quốc, bố nói cho các con biết, các con quên rồi sao? Bất kể là việc gì, bản thân đều phải tự thử nghiệm, mới có thể đưa ra kết luận! Tay nghề nấu ăn của em các con rất tốt, bố nghĩ là đồ ăn do đầu bếp trong tiệm cơm Quốc Doanh làm ra, cũng không thể ngon bằng đồ ăn em gái con làm ra!'
Triệu Trí Viễn là đội trưởng đội sản xuất, nên mỗi năm sau khi giao nộp lương thực xong, đều đi ăn cùng với một vài tiểu đội trưởng có quan hệ tốt.
Địa điểm ăn cơm, chính là tiệm cơm Quốc Doanh. Ông đối với mùi vị đồ ăn ở tiệm cơm Quốc Doanh rất quen thuộc. Nó hoàn toàn không so sánh được với đồ ăn con gái ông làm ra.
Triệu Hưng Quốc và Triệu Hưng Khánh bị dạy dỗ xong, cũng không nói thêm nửa câu dư thừa, tự lấy đũa gắp đồ ăn.
Ăn rồi, đều là một vẻ mặt không thể tin tưởng được.
Ai cũng không tin, đây là tay nghề của Triệu Hương Vân.
Rõ ràng, Triệu Hương Vân mười ngón tay không chạm nước, đừng nói tới nấu cơm, chỉ nói đến việc sàn nhà bị bẩn, muốn để cho nó quét nhà hộ, nó cũng không làm.
Sau khi Triệu Hưng Quốc và Triệu Hưng Khánh ăn, Vương Tú Anh cũng không thể kiên trì được nữa.
Phản ứng của mọi người đều giống nhau. Trước tiên là nghi ngờ, sau đấy là kinh ngạc, cuối cũng là... nghi ngờ.
Tất cả mọi người đều bắt đầu ăn cơm, chỉ có duy nhất mình Trương Tú Lệ.
Nhìn thấy mọi người đều ăn với bộ dạng đồ ăn rất ngon, cô ta lại làm việc cả một ngày, nên không thể nào nhịn được.
Sau vài lần liều mạng nuốt nước miếng. Trương Tú Lệ cầm đũa lên, đang chuẩn bị gắp đồ ăn, liền bị Trần Ngũ Nguyệt dùng đũa đánh vào mu bàn tay.
" Pằng"
Tiếng phát ra khi đũa đập vào mu bàn tay.
Trương Tú Lệ đau đến mức đũa trên tay rơi xuống, mu bàn tay thì bị đỏ một vùng.
Cô ta đỏ mắt nhìn Trần Ngũ Nguyệt
" Mẹ, người làm gì lại đánh con?"
Triệu Hưng Quốc đặt bát xuống, nhanh chóng nắm lấy tay của vợ mình, nhìn thấy tay đỏ một mảng, hắn liền trừng mắt nhìn mẹ mình.
" Mẹ, người đây là làm gì?"
" Tôi làm gì? Con không nghe cô ta nói à, không phải không ăn à? Lúc trước thì nói với vẻ quyết tâm lắm, sao hiện giờ lại thay đổi rồi?" Trần Ngũ Nguyệt một chút cũng không cho mặt mũi.
Con gái của Trần Ngũ Nguyệt bà, muốn dẫm đạp, không cho thể diện, thì đừng mong bà sẽ tha cho.
" Mẹ, lời cửa Tú Lệ là lời nói lúc tức giận, mẹ... người quá đáng lắm rồi!" Triệu Hưng Quốc nói.
" Hưng Quốc!"
" Đại ca!"
Triệu Trí Viễn và Triệu Hương Vân đồng thời mở miệng.
Hai người đều có chút không hài lòng với lý do thoái thác của Triệu Hưng Quốc.
Nói không ăn cơm, không xem đồ ăn Triệu Hương Vân nấu ra gì là Trương Tú Lệ.
Nếu như cô ta đã nói rồi, thì phải nói được làm được mới phải chứ?
Mặc dù cách làm của Trần Ngũ Nguyệt không đúng, nhưng nếu như Trương Tú Lệ làm loạn, ồn ào thì làm sao sẽ bị đánh chứ?
Trương Tú Lệ chính là loại người không yên phận, không biết bản thân có mấy cân mấy lượng.
Nhưng Triệu Hưng Quốc là người làm đại ca, cũng tham gia gây sự?
" Bố, con biết, bố lại bảo vệ mẹ, bảo vệ Hương Vân! Không sai, con bé tuổi còn nhỏ, nhưng trong cái nhà này, việc gì không phải là do con bé gây ra? Nó là một cái gậy chọc c*t! Chỗ nào có nó, thì cái nhà này sẽ không được yên! Nếu như ban đầu không sinh ra nó thì tốt rồi!"
Triệu Hưng Quốc tức giận nói.
" Mày đánh rắm! Ai là gậy chọc c*t? Mày nói ai hả!" Trần Ngũ Nguyệt gần như phát điên, chỉ vào mũi Triệu Hưng Quốc bắt đầu mắng.
Triệu Trí Viễn cũng một bộ phẫn nộ.
Nhìn thấy bộ dạng bảo vệ mình của bố mẹ mình, Triệu Hương Vân đáy lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Đột nhiên, cô đứng lên, đi đến trước mặt Triệu Hưng Quốc.
Người Triệu Hương Vân vừa đen vừa to, chỉ đứng thôi, cũng trông còn cường tráng hơn Triệu Hưng Quốc.
Có điều lúc này đây, Triệu Hương Vân nhìn có chút yếu đuối, đặc biệt là lúc Triệu Hưng Quốc nói ra câu nếu cô không sinh ra thì tốt.
" Đại ca, thì ra trong lòng anh lại nghĩ như vậy! Thì ra, anh muốn em đi chết đến như vậy, sớm biết...." nói xong câu này, Triệu Hương Vân cúi đầu.
" Hương Vân, con đừng nghe anh có nói linh tinh, nó là đang đánh rắm!" Trần Ngũ Nguyệt đứng ra an ủi Triệu Hương Vân.
Triệu Trí Viễn cũng vội nói theo
" Hương Vân, đó là anh con nói đùa với con thôi, con là tâm can bảo bối của cả nhà, đại ca, nhị ca đều thích con, con đừng tự coi nhẹ mình!"
Triệu Hương Vân tiếp tục nói: " Bố, người không phải lừa con nữa, con biết đại ca, nhị ca không thích con! Bởi vì con chiếm dùng tài nguyên trong nhà quá nhiều, hơn nữa còn chiếm được tất cả tình yêu của bố mẹ."
" Những người khác trong nhà ăn lương thực phụ, chỉ có mình con ăn lương thực tinh! Lúc người trong nhà đến lương thực phụ cũng không có mà ăn, thì con vẫn được ăn nhiều như cũ."
Lúc này, Triệu Hương Vân là đang kể lại sự thực, Triệu Hưng Quốc và Triệu Hưng Khánh đều công nhận những lời này của cô.
" Nhưng mà, đại ca, nhị ca, các anh nghĩ rằng, em một mình ăn những đồ này, bản thân em rất thoải mái à? Em không hề thoải mái! Em cũng muốn làm các anh thích em, cũng muốn chia sẻ đồ ăn với mọi người. Nhưng mỗi lần em tìm mọi người nói chuyện, mọi người đối xử với em như thế nào?
Vĩnh viễn là ánh mắt lạnh lùng, em nói cái gì, làm cái gì đều là em sai! Thậm chí vì việc này mà mọi người đối xử với mẹ cũng có ý kiến. Nếu có thể được chọn, thì em thực sự tình nguyện không ăn những đồ ăn đó, cũng không muốn có cơ thể này, em chỉ mong gia đình mình tốt đẹp thôi!"
Triệu Hương Vân vừa nói, cơ thể vừa run rẩy
Nhìn bộ dạng, giống như cô vì chuyện này mà rất đau lòng. Nhưng thực tế không phải như vậy.
Nguyên chủ với hai anh trai của mình kết thù rất sâu, nếu như không dùng chút thủ đoạn để thay đổi quan hệ, thì bọn họ cả đời này cũng sẽ không thể thích cô.
Như vậy thì ước nguyện ngôi nhà này càng ngày càng tốt sẽ không thể thực hiện được. Mẹ cô nếu như luôn sủng ái cô, thì ước muốn giảm cân của cô, vĩnh viễn chỉ có thể là ước muốn, cả đời này sẽ không thể thành hiện thực.
" Hương Vân..." Trần Ngũ Nguyệt khóc rồi, bà không hề biết, đáy lòng con gái mình lại cất giấu nhiều bí mật như vậy.
Triệu Trí Viễn một đại nam nhân, cũng thiếu chút nữa khóc.
Hai mắt Triệu Khánh Quốc và Triệu Khánh Quốc cũng đỏ lên, nội tâm cực kỳ áy náy. Đều nghĩ, bản thân có phải là đã hiểu lầm em gái mình rồi. Con bé không hề sai, còn bọn họ thì luôn nghĩ rằng, nếu không có em gái thì bản thân sẽ có thể sống tốt hơn.