Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái

Chương 21: Thương Nghị Hôn Sự 4



"Đúng vậy." Tống Chiêu Đệ nhìn chằm chằm Chung Kiến Quốc, không vuột mất bất kỳ biểu hiện gì trên mặt anh ta, "Yêm đã không phải là hoàng hoa đại khuê nữ." Nói câu đó xong, ngay tức khắc toàn thân cô nổi da gà. Thấy Chung Kiến Quốc chỉ có kinh ngạc, không có khinh thường hoặc là chán ghét, mới tiếp tục nói, " Cha mẹ của yêm đều biết, người khác không biết. Yêm không muốn lừa dối anh, mới muốn đi ra đưa anh về, cùng anh nói rõ ràng." Dừng một chút, " Mẹ Yêm nghe yêm, nếu anh không muốn kết hôn nữa, ngày mai liền tới nhà yêm đem tiền và phiếu lấy về."

Vốn cho rằng cô gái này là một cô gái nông thôn đến chữ to không biết, thế mà lại biến thành một học sinh cao trung, Chung Kiến Quốc kinh ngạc mà không khép được miệng, lại nghe được trước đó Tống Chiêu Đệ đã quen đối tượng? Chung Kiến Quốc xoa xoa thái dương, khiến bản thân thanh tỉnh một chút: " Em nguyện ý gả cho tôi, là bởi vì em có qua đối tượng sao?"

"Người nông thôn chỗ yêm rất bảo thủ, cùng người trong thành phố các anh không giống nhau." Tống Chiêu Đệ nói, " Cha yêm nói nên gả yêm vào trong thành phố là tốt nhất, vừa vặn dì họ đến làm mai cho yêm, tiền lương của anh cao, đãi ngộ tốt, lại là sinh viên, cùng yêm rất hợp nhau, yêm liền đồng ý."

Ở thời điểm Chung Kiến Quốc nhìn cô, Tống Chiêu Đệ thành thật giống như thiếu một sợi dây thần kinh, đến cả chuyện có đối tượng mà cô đều nói thẳng ra, dẫn đến Chung Kiến Quốc tin tưởng lời cô nói mà không chút nghi ngờ, cũng đối với cô sinh ra một chút hảo cảm. Anh có một chút khúc mắc không rõ: " Tại sao em lại xưng là yêm?"

" Người dân trong thôn của yêm đều nói như vậy, từ nhỏ yêm cũng nói như vậy, đã trở thành thói quen." Mới là lạ. Tống Chiêu Đệ biệt nữu muốn chết, "Chung đồng chí, anh vẫn chưa trả lời yêm."

Chung Kiến Quốc: "Bản thân tôi đều có ba đứa con, không có lý do gì mà tôi lại yêu cầu quá nhiều với em."

"Lời nói này yêm rất thích nghe." Tống Chiêu Đệ thấy Chung Kiến Quốc không có bất kỳ sự khó chịu nào, khá là bất ngờ mà nhíu mày, " Vậy yêm lại muốn nói với anh một chuyện, yêm không thích dì họ của yêm."

Chung Kiến Quốc đề xuất mời khách ở Tống gia, về sau lại nhắc tới bạn bè họ hàng của Tống gia, mà Tống gia có nhiều người như vậy nhưng lại không có một ai nhắc tới việc mời mẹ kế của anh, anh đã đoán được Tống gia không thích Triệu Ngân: "Có thể nói một chút tại sao không?"

"Bà ấy xem thường người nhà yêm." Tống Chiêu Đệ nói, "Ở trong mắt bà ấy, nhà yêm chính là bà ngoại Lưu đi Vinh quốc phủ tống tiền. Bà ấy là thái thượng lão quân cao cao tại thượng, có khi nhà yêm còn không bằng bà ngoại Lưu."

Chung Kiến Quốc bất ngờ: "Em còn đọc cả《 Hồng Lâu Mộng 》?"

"Yêm còn đọc cả 《 Sơn Hải Kinh 》 đó." Nguyên chủ đã đọc hay chưa thì Lưu Linh không biết rõ. Tuy nói là cô có ký ức của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ xem qua sách nào, Lưu Linh cũng không nhớ rõ, "Chung đồng chí, đến ngày mồng 9 hôm đó, anh trai và chị dâu của anh có tới không?"

Chung Kiến Quốc: " Công việc trong xưởng của anh ấy rất bận rộn, có thể là không xin nghỉ được. Trong nhà lại có đến năm đứa nhỏ, chị dâu tôi có thể cũng không đến được. Trừ phi để bọn họ đi chung với mẹ kế tôi tới đây."

"Vậy cũng không cần tới, yêm không muốn thấy dì họ." Lưu Linh không có vấn đề gì, nhưng nguyên chủ lại vô cùng chán ghét Triệu Ngân, "Không có chuyện gì nữa thì yêm liền đi trở về đây?"



Chung Kiến Quốc gật đầu: "Trở về đi."

Tống Chiêu Đệ quay đầu trở về thôn.

Chung Kiến Quốc không có lập tức đi ngay, mà nhìn bóng lưng Tống Chiêu Đệ, nhịn không được mà lắc đầu, lập tức lại nhịn không nổi cười ra tiếng.

Hôm sau, buổi sáng ngày mồng sáu tháng mười, Tống Chiêu Đệ đang bổ củi, nghe được thanh âm đinh đinh linh linh thì ngẩng đầu theo bản năng, thấy rõ người tới thì hơi nhíu mày: " Sao anh lại tới?"

Chung Kiến Quốc: "Hôm qua đã nói rồi, mang em đi mua đồ vật."

"Đây là xe của ai?" Tống Chiêu Đệ nhớ rất rõ ràng ngày hôm qua Chung Kiến Quốc mới tới.

Chung Kiến Quốc: " Của tôi, mua ở trong huyện."

" Vậy anh có còn chỉ tiêu không?" Tống Chiêu Đệ vội hỏi.

Chung Kiến Quốc muốn cười, cô gái này thật không khách khí gì cả: "Mua xe?"

" Đúng vậy." Tống Chiêu Đệ nói, " Chị gái và anh rể của yêm đi làm bên xưởng gia cụ cách nơi này tận mười mấy dặm đường, nếu có xe, chị gái yêm có thể ngủ nhiều hơn một chút vào buổi sáng."

Chung Kiến Quốc đau lòng anh cả mình đi làm bằng hai chân, liền tìm chiến hữu đổi một chỉ tiêu xe đạp. Khuya ngày hôm trước, Chung Kiến Quốc mới nói chuyện xe đạp với anh cả, nhưng anh cả Chung không muốn.

Nguyên lời của anh cả Chung là, nếu như các phương diện của Tống Chiêu Đệ đều ổn, chúng ta cũng đừng để người ta chịu thiệt, hãy cho thêm một chiếc xe đạp làm của hồi môn cho Tống Chiêu Đệ.

Con người Triệu Ngân làm việc quá ghê tởm, Chung Kiến Quốc đối với cháu ngoại của bà ta là Tống Chiêu Đệ cũng không ôm bao nhiêu hy vọng. Tiếc rằng Tống Chiêu Đệ diễn quá tốt, hôm qua Chung Kiến Quốc về đến trong huyện, nghĩ tới Tống Chiêu Đệ liền nhịn không được mà cảm khái, cô gái này cũng thật là thành thực.