Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái

Chương 23: Trước Khi Kết Hôn 1



Tống Chiêu Đệ: " Dì à, vị Chung đồng chí này là con riêng của dì họ cháu, mấy ngày trước, dì họ của yêm đến đây chính là để làm mai cho yêm. Anh ấy là một sinh viên, yêm cảm thấy anh ấy rất được cho nên muốn cùng anh ấy kết hôn, sau này dì đừng ở bên cạnh yêm nói về Vương Đắc Quý nữa."

"Sinh viên à." Người phụ nữ rất hâm mộ, đánh giá Chung Kiến Quốc một phen, " Sao yêm cảm thấy cậu ấy có chút lớn tuổi, không bằng Vương Đắc Quý xứng đôi với cháu hơn."

Mi tâm Chung Kiến Quốc nhảy dựng, cân nhắc nên giải thích làm sao.

Tống Chiêu Đệ: "Yêm không phải nói bây giờ anh ấy là một sinh viên, anh ấy đã tốt nghiệp đại học được mấy năm rồi, bây giờ đang là sĩ quan. Ngày ngày phải huấn luyện ở trong quân đội, gió thổi dầm mưa dãi nắng, so với chúng ta thì vất vả hơn nhiều, cho nên nhìn anh ấy mới thấy già hơn."

"Sĩ quan à?" Người phụ nữ kinh ngạc, lại không muốn thừa nhận Tống Chiêu Đệ có vận khí tốt như vậy, " Chức quan có lớn không?" Nhất định chỉ là một trung đội trưởng nhỏ.

Tống Chiêu Đệ: "Đoàn trưởng."

" Dì có biết đoàn trưởng là chức quan lớn như thế nào không?" Chị cả Tống thấy đối phương không dám tin thì vô cùng hài lòng, " Phía trên đoàn trưởng là sư trưởng, phía trên sư trưởng là tư lệnh."

Người phụ nữ kinh hô: " Mẹ của yêm ơi, yêm đã nói Chiêu Đệ là một cô gái có phúc khí mà, quả nhiên là một người có phúc khí. Chiêu Đệ à, có phải sau này yêm phải gọi cháu là quan thái thái hay không?

"Chiêu Đệ à, sau này Cẩu Đản nhà dì lớn lên, yêm liền kêu nó gia nhập binh đoàn dưới cấp của Chung đoàn trưởng." Không đợi Tống Chiêu Đệ mở miệng, liền nhìn Chung Kiến Quốc nói, "Chung đoàn trưởng à, cho Cẩu Đản nhà yêm một chức tiểu đội trưởng là được rồi."

Chung Kiến Quốc không còn lời nào để nói, cái gì mà cho một chức tiểu đội trưởng, " Dì à —— "



" Dì à, Cẩu Đản nhà dì quá gầy, quá lùn." Tống Chiêu Đệ nói, "Vào trong quân đội, đến cây súng đều không cầm lên được, thì làm sao có thể trở thành tiểu đội trưởng? Yêm nhìn Cẩu Đản có thể đảm nhiệm được chức trưởng ban nhà bếp."

Người phụ nữ nghi hoặc: "Ban nhà bếp? Đó không phải là đầu bếp nấu cơm sao, không được, không được."

"Cẩu Đản nhà dì quá gầy, yêm cảm thấy cậu ấy chỉ có thể cầm được môi đảo thức ăn." Tống Chiêu Đệ nói, "Cẩu Đản có biết nấu cơm không? Dì nói chuyện với Cẩu Đản, nếu cậu ấy có thể nấu cơm ngon, tương lai đi bộ đội giúp đối tượng của yêm nấu cơm."

Người phụ nữ quay đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt của con trai mình, rồi lại nhìn Tống Chiêu Đệ hừ một tiếng, " Đừng có mà mơ!" Vèo một chút bà ta liền biến mất không thấy.

Chung Kiến Quốc đang muốn hỏi, dì ấy làm sao vậy. Lại nghe được thanh âm truyền tới từ tường bên kia, "Sau này không cần phải nấu cơm, cách nhà bếp xa một chút, đi kêu cha của con qua nhóm lửa đi."

" Chuyện này là sao?" Chung Kiến Quốc hạ thấp giọng, chỉ tường bên kia.

Chị cả Tống chỉ vào phòng bếp.

Sau khi ba người đi vào, chị cả Tống nhỏ giọng nói: "Người phụ nữ kia có danh tiếng là người lười nhất trong thôn của yêm, ngày ngày chỉ chờ con trai làm cho bà ta ăn. Cẩu Đản là một thằng con trai, lại không phải là một cô gái, ngày ngày vây quanh lò bếp thì nhìn chả giống sao cả.

" Mẹ yêm đã nói qua với bà ấy một lần, bà ấy trách mẹ yêm đi xen vào việc nhà người khác. Còn có, đứa nhỏ chừng mười tuổi vì thân thể phát triển lớn, Cẩu Đản ăn nhiều hơn một chút, bà ta liền trách Cẩu Đản ăn quá nhiều."