Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái

Chương 5: Xuyên Trở Về 5



Chuyện lão nhị Chung gia là sinh viên, Tống gia cũng đã được nghe qua họ hàng nói chuyện. Tống mẫu ước đoán tuổi tác của lão nhị Chung gia, liền hỏi anh sắp ba mươi tuổi rồi mà tại sao còn chưa có kết hôn.

Triệu Ngân nói đối phương kết hôn rồi, nhưng vợ mới chết mấy tháng trước.

Tống mẫu không tính là rất thông minh nhưng cũng không ngốc, không hỏi lão nhị Chung gia có trẻ nhỏ hay không, mà là hỏi luôn mẹ chết thì con cái phải làm sao.

Tâm lý Triệu Ngân lộp bộp một chút, cho là em họ biết lão nhị có con nhỏ, lúng túng cười cười, liền nói nếu là không có con nhỏ, bằng vào điều kiện của lão nhị Chung gia cũng không đến phiên của Tống Chiêu Đệ gả được.

Tống Chiêu Đệ cười lạnh một tiếng, mẹ Tống là Dương thị đứng dậy tiễn khách, vẫn ngại hai gia là họ hàng thân thích liền không đem chuyện nói thẳng ra, chỉ nói người trong nhà còn phải bàn bạc lại một lượt đã.

Triệu Ngân thấy sắc mặt người nhà Tống gia mất tự nhiên, liền nhầm tưởng rằng bọn họ nhất thời không tiếp thu được lão nhị Chung gia có ba đứa con nhỏ. Mà bà ta lại cảm thấy mặc dù có con nhỏ, Tống Chiêu Đệ chỉ là một cô gái ở trong thôn nhỏ mà có thể gả cho sinh viên cũng đã là phúc khí mà kiếp trước cô phải tu luyện mới có được. Về nhà liền cùng nói chuyện với chị dâu cả Chung là chuyện này đã thành rồi, kêu lão nhị nhanh chóng trở lại.

Ngày 23, tháng 9, Tống gia nhận được một phong thư do Triệu Ngân gửi từ trong thành phố đến, trong thư nói sau lễ quốc khánh, lão nhị Chung gia sẽ đến.

Mẹ Tống không biết nên hồi âm làm sao, liền hỏi Tống Chiêu Đệ tính thế nào.



Tống Chiêu Đệ không chút suy nghĩ, liền nói ai mình cũng không gả. Nhưng mà vào đến trong phòng mình, suy nghĩ cô không gả cho Chung Kiến Quốc, Vương gia liền sẽ ba ngày hai đầu sẽ qua dò hỏi cô đã suy nghĩ kỹ càng hay chưa.

Chung gia và Vương gia đều không chọn? Cô đã 22 tuổi rồi, nhiều nhất là ở nhà thêm hai ba năm nữa, hai ba năm sau vẫn phải gả cho người khác. Đến lúc đó có khả năng điều kiện đối phương còn không bằng gia đình hai nhà Chung, Vương.

Theo lễ quốc khánh càng ngày càng đến gần, Tống Chiêu Đệ không biết nên làm sao mà buồn rầu hận không thể chết đi. Nhưng mà cô lại không dám chết. Một bên tức giận bản thân ngu ngốc lại muốn đi tìm cái chết, một bên lại giận bản thân đong đưa bất định, nhìn trước ngó sau. Đêm ngày 30, tháng chín, sau khi cô đã khóc hơn nửa đêm, buổi sáng ngày thứ hai, linh hồn bên trong liền đổi thành Lưu Linh của trăm năm sau.

Nhìn mạng nhện trên nóc nhà, nghe được cách vách phát ra giọng nói mang đậm khẩu âm của người phương Bắc, người nằm trên giường không muốn thừa nhận giờ cô là Tống Chiêu Đệ, có thể ngực buồn bực, khóe mắt xót xa, cảm giác chân thật như vậy đều đang nói cho Lưu Linh biết, cô đã không phải là một nhà thiết kế trang phục nổi tiếng nữa rồi, mà là Tống Chiêu Đệ của Tống thôn nhỏ ở thành thị Tân Hải.

Trước khi Lưu Linh chết, một đán học trò vây xung quang cô hỏi còn có tâm nguyện gì chưa thực hiện được không, cả đời Lưu Linh đều tiêu sái, nghiêm túc suy xét một chút thì ý bảo không có điều gì cần phải tiếc nuối.

Nhóm học trò muốn giúp cô thực hiện nốt chuyện muốn làm, liền kêu cô hãy suy nghĩ thật kỹ càng xem. Lưu Linh nói chỉ tiếc là không gả cho người, thử qua cuộc sống sinh hoạt hôn nhân, thử qua việc nuôi dưỡng vài đứa con nhỏ. Không để học trò mở miệng, cô lại nói sinh con quá đau, nếu làm không tốt sẽ còn mất cả mạng, cô không muốn như vậy. Một đám học trò bị cô nói đến cạn lời, cô cũng rời xa thế gian.

Linh hồn lại bị đưa tới một trăm năm sau, Lưu Linh đánh giá vết chai trên tay, chống giường ngồi dậy, vỗ vỗ khuôn mặt ngủ không đủ, đầu vẫn còn choáng váng, âm thầm oán ông trời thật tích cực, sau đó thuận tiện mà nói: "Cha, mẹ, con đồng ý gả!"

Cửa mở phòng ra, cả gian nhà lớn đều trở lên yên tĩnh.