Mộc Dương cũng ngoan ngoãn đứng sang một bên học hỏi kinh nghiệm.
Lôi Luy ở bên cạnh cười Mộc Dương nói: “Chị Mộc Dương còn không bằng em! Em còn có thể giúp anh trai nhóm lửa.”
Mộc Dương cúi đầu nhìn Lôi Luy, đưa tay véo mà cô bé một cái rồi nói: “Là bởi vì em có thể kiên nhẫn được.”
Lôi Luy bị véo đến mức không thể cử động được bèn vội vàng xin tha: “Em không nói nữa, em không nói nữa.”
Đợi đến khi Mộc Dương bỏ tay ra thì Lôi Luy liền nấp vào đằng sau Lôi Hướng Dương thò đầu ra làm mặt quỷ nói với cô: “Chị Mộc Dương không biết làm lại còn dám nói em.”
Lúc này Mộc Dương thực sự có chút ngại ngùng.
Mộc Dương nghẹn lại một chút rồi nói: “Hai ngày nữa là chị có thể biết làm rồi.”
Bởi vì cần giúp Lôi Hướng Dương nên Mộc Dương cũng không về nhà ăn cơm.
Hơn nữa cô nghĩ bụnghôm nay không khí trong gia đình chắc cũng không tốt.
Nên càng lười biếng quay về nhà.
Sau đó Mộc Dương liền phát hiện đồ ăn ở nhà Lôi Hướng Dương còn không bằng đồ ăn ở nhà họ Mộc cô.
Mặc dù cơm ở nhà cô dường như đều là khoai lang, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy hạt cơm.
Còn cơm ở nhà Lôi Hướng Dương thì chỉ toàn là khoai lang và ngô hầm.
Mộc Dương nhìn bộ dạng gầy gò của Lôi Luy một cái liền thấp giọng nói với Lôi Hướng Dương: “Sau này kiếm được tiền rồi thì cậu mua một chút gạo nhé.”
Lôi Hướng Dương nhìn Mộc Dương một cái, sau đó im lặng một chút rồi nói: “Lúc trước hai đứa nó bị bệnh nên tôi có bán một chút gạo.”
Cho nên bây giờ mới khó khăn như vậy.
Thực ra trồng trọt cũng đủ ăn.
Đương nhiên là cũng ăn không ngon lắm. “Hai đứa chúng nó phải ăn nhiều một chút thì sau này cơ thể mới khỏe mạnh được.”
Mộc Dương đưa một miếng khoai lang nhỏ cho vào miệng nhiệt tình nói: “Yên tâm, sẽ có một ngày mọi người sẽ có thể ăn cơm! Cơm mà không trộn cái gì ấy! Mỗi ngày cũng sẽ có thịt ăn!”
Thấy Mộc Dương nhiệt tình như vậy nên trên mặt Lôi Hướng Dương cuối cùng cũng cười trừ.
Nhưng Lôi Hướng Dương cũng không để tâm đến mong muốn này của Mộc Dương nên sau khi nghe xong cũng chỉ cười một cái.
Nhìn thấy vẻ mặt không tin tưởng của Lôi Hướng Dương, Mộc Dương liền không nhịn được mà nói với cậu: “Cậu có tin một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể ăn cơm trắng mỗi bữa không! Hơn nữa là ăn cơm khô! Ăn luân phiên gà, vịt, cá! Mà mỗi bữa đều ăn đến đến ngấy luôn!
Lôi Hướng Dương không trả lời mà cứ nhìn Lôi Luy hỏi: “Lôi Luy em có tin không?”
Lôi Luy cũng không giữ mặt mũi cho Mộc Dương mà lắc lắc đầu nói: “Em không tin.”
Mộc Dương…..
“Em thấy chỉ cần mỗi ngày đều có thể ăn no, xào rau có thể cho nhiều thêm một chút dầu, mỗi tháng có thể ăn một bữa thịt, em thấy như thế đã rất tốt rồi.” Lúc Lôi Luy nói những lời này, sắc mặt lại càng nghiêm túc hơn.
Mộc Dương thở dài một cái rồi nói: “Hai người có tầm nhìn quá hạn hẹp rồi. Chúng ta đợi mà xem tương lai có thể được như chị nói không nha.”
Lôi Luy một mặt vẫn không tin.
Lôi Hướng Dương lại gật đầu nói: “Vậy tôi sẽ đợi xem.”
“Vì để sớm có được những ngày tháng như cô vừa nói nên chúng ta càng cần phải cố gắng hơn đấy!” Mộc Dương bỏ đũa xuống mà hừng hực khí thế đi thái rau.
Nói đến thì có chút chạnh lòng, mặc dù trong nhà làm quán cơm, trong nồi đang nấu một nồi thịt nhưng không một ai nỡ nhắc đến việc thử một chút.
Trong lòng ai cũng muốn bán để kiếm nhiều tiền một chút.
Lôi Hướng Dương nhai mấy cái cũng ăn hết phần cơm khoai của mình, sau đó mang bát cất sang một bên rồi đi giúp Mộc Dương làm việc.
Mặc dù Mộc Dương đã có tích lũy kinh nghiệm, trong hồi ức cũng đã có ấn tượng về công việc nhưng kinh nghiệm thực tế vẫn còn quá ít.
Nên rau mà Mộc Dương thái….
Lôi Hướng Dương ở bên cạnh nhìn một chút thì không nhịn được mà nói: “Vẫn là để tôi làm thì hơn.”