Tuy rằng Mộc Dương cũng biết thực tế là vậy nhưng mà là người đều sẽ thay đổi thôi.
Trước tác động của hoàn cảnh, con người ta sẽ có đủ loại thay đổi. Cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Trước đây Trương Hiểu Dung được giáo dục là phải nhẫn nhịn chịu đựng, cho nên chịu phần thiệt về mình theo thói quen, cũng không thấy có gì không thoả đáng cả. Trái lại còn cảm thấy đây là một đức tính tốt.
Nhưng hiện tại, nếu như khiến cho Trương Hiểu Dung ý thức được điều này là sai thì sao?
Để Trương Hiểu Dung ý thức được rằng làm như vậy sẽ khiến người mình thương yêu nhất cũng phải chịu thiệt thòi theo mình thì sao đây.
Trương Hiểu Dung không nói nên lời, Trần Xuân Hoa lại cười khinh nói: “Tôi chưa từng gặp con nhóc nào miệng lưỡi sắc bén như này. Em dâu, chị cũng nhắc nhở em, nếu như còn không quản thúc nó, sau này gả đi, không biết sẽ chịu khổ thế nào đâu.”
Độ sát thương trong câu nói này của Trần Xuân Hoa có thể nói là khá cao.
Dù sao rất nhanh Trương Hiểu Dung đã nhìn sang Mộc Dương, nghiêm mặt lại: “Mộc Dương, không được phép nói như thế.”
Đôi mắt Mộc Dương ảm đạm đi vài phần, rốt cuộc cũng chán chẳng muốn nói chuyện.
Trần Xuân Hoa thấy mình thắng rồi cho nên lửa giận cũng nguôi ngoai, hừ một tiếng rồi giục Trương Hiểu Dung một câu mới ra ngoài.
Một lúc sau, Mộc Hồng Tinh cũng về.
Mộc Hồng Tinh lập tức đến nhà bếp. Sau đó hỏi Trương Hiểu Dung một câu: “Mẹ ơi, tiền mua sách đâu?”
Câu này tức thì làm khó Trương Hiểu Dung.
Trương Hiểu Dung vừa tỏ vẻ ậm ừ lảng tránh, Mộc Hồng Tinh bèn bực bội: “Không phải con đã nói trước là ngày mai cần rồi sao?”
Mộc Dương hờ hững nhìn cái thái độ của Mộc Hồng Tinh, có lòng muốn cãi lại vài câu nhưng nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Trương Hiểu Dung thì lại không nói nữa.
Cuối cùng cũng chẳng buồn nói thêm.
Mộc Dương chăm chăm nhóm lửa, không nói một lời.
Chuyện tiền này chắc chắn Dương Thục Phương sẽ không cho. Vậy nên thế nào Trương Hiểu Dung cũng phải chịu cảnh bị hắt hủi ngó lơ thôi.
Đến lúc đó không biết bộ mặt của Mộc Hồng Tinh sẽ thế nào.
Thực ra lúc này Mộc Dương nên nói thẳng với Trương Hiểu Dung là bảo Mộc Hồng Tinh đi tìm Mộc Trung Quốc mà lấy tiền.
Còn lúc ấy Mộc Trung Quốc có cho hay không là việc của Mộc Trung Quốc.
Hơn nữa người làm chủ gia đình nhà họ không phải là Mộc Trung Quốc hay sao? Có chuyện gì đáng ra nên đi tìm Mộc Trung Quốc mới phải, tìm Trương Hiểu Dung làm gì?
Mộc Hồng Tinh cau mày bỏ đi.
Trước khi đi còn nhìn Mộc Dương với ánh mắt kì lạ, cũng không nói gì nên chẳng biết tỏng lòng anh nghĩ cái gì.
Đoán chừng là Mộc Hồng Tinh cho rằng hôm nay nhà họ Vương sẽ đưa cô đi, cho nên bây giờ trông thấy cô mới thấy kinh ngạc vậy.
Đợi đến khi Mộc Hồng Tinh rời đi thì Trương Hiểu Dung nhìn Mộc Dương Lắp bắp.
Mộc Dương không nhìn nổi bộ dạng như vậy của Mộc Dương nữa nên cô hỏi bà: “Mẹ muốn nói gì thì nói đi.”
Trương Hiểu Dung do dự một lát rồi nhỏ giọng nói: “Nếu như các con đã kiếm được tiền rồi thì có thể…”
Mộc Dương liền biết Trương Hiểu Dung đang nghĩ gì.
Đột nhiên Mộc Dương nên trả lời Trương Hiểu Dung như thế nào.
Mộc Dương từ từ nhíu mày nói: “Mẹ sao mẹ có thể bắt con bỏ ra số tiền này được chứ?”
“Anh con đi học vốn dĩ đã tiêu không ít tiền, hơn nữa lại không thể làm được việc nhà.” Trương Hiểu Dung thở dài một hơi nhíu nhíu mày với vẻ mặt cực khổ nói: “Ông nội của con vẫn tốt nhưng bà nội con sớm đã có ý kiến rồi mà hôm nay lại còn xảy ra chuyện như vậy nữa.”
“Tiền này con có thể bỏ ra.” Mộc Dương không thể chợp mắt nói với ngữ khí lãnh đạm: “Lúc trước mẹ cho con bao nhiêu tiền, con có thể trả số tiền đó cho mẹ, mẹ cũng có thể trực tiếp mang tiền đó đi cho anh mua sách.”