Từ đầu đến cuối, trong phòng Mộc Hồng Tinh không có động tĩnh gì.
Thậm chí còn không ra ngoài để xem xét.
Mộc Dương cảm thấy anh trai của mình cũng ngồi giỏi thật.
Theo nghĩa tiêu cực.
Mộc Dương bước vào phòng, nghe thấy Mộc Trung Quốc trầm giọng hỏi Trương Hiểu Dung: “Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Không phải trước đó em đã nói, đối phương chỉ là có chút khiếm khuyết, khó tìm được vợ thôi sao? Tại sao bây giờ đã trở thành một kẻ ngốc luôn rồi?”
Mộc Dương sửng sốt một lát, cảm giác như mình đã nghe được một chuyện đáng xấu hổ.
Cho đến bây giờ, Mộc Dương vẫn cảm thấy mình là người ngoài, mặc dù những người này trên danh nghĩa là người thân, nhưng thực ra cũng chẳng có quan hệ gì với cô, nội tâm hẳn là không có nhiều biến động.
Nhưng có lẽ là bởi vì đã kế thừa thân thể này, Dương Dương trước đây đã để lại quá nhiều thứ, cho nên khi nghe được câu hỏi như vậy, Mộc Dương vô cớ có chút khó chịu.
Rõ ràng là Trương Hiểu Dung đã lừa dối Mộc Trung Quốc.
Về việc tại sao lại nói dối——
Mộc Dương chỉ nghĩ tới bốn chữ: Trọng nam khinh nữ.
Mộc Dương có chút do dự không biết có nên đi vào hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không nói gì.
Trương Hiểu Dung đã khóc đến mức bối rối lúc bị Mộc Trung Quốc hỏi câu hỏi này.
Trương Hiểu Dung nắm lấy tay Mộc Trung Quốc muốn nhanh chóng giải thích: “Hãy nghe em nói, em không muốn nói dối anh. Là mẹ đã nói với em, nhà chúng ta thực sự không có tiền cho Hồng Tinh học đại học, đợi sau này Dương Dương lớn rồi sẽ khó mà tìm được cuộc hôn nhân tốt, cho nên…”
"Thực ra cậu ta cũng không phải là bị ngốc, nghe nói cậu ta lúc nhỏ bị sốt nên phải uống rất nhiều thuốc. Vốn là một đứa trẻ khá thông minh, nhưng từ đó lại trở nên kém thông minh hơn một chút."
“Anh biết gia đình chúng ta thế nào rồi đó, Dương Dương theo chúng ta làm sao có thể sống tốt được?
Nếu thật sự có thể kết hôn, con bé sẽ trở thành người thành thị, sau này không cần phải làm ruộng nữa. Nhà bên đó cũng nói rằng sẽ đối xử tốt với Dương Dương và cho Hồng Tinh tiền ăn học. ”
"Vậy em lừa anh làm cái gì?" Mộc Trung Quốc vẫn có chút tức giận.
Trương Hiểu Dung không khỏi nức nở nói: "Em cũng biết anh nhất định sẽ không đồng ý. Anh rất thương con bé, nhưng mẹ với họ hàng đều khuyên em như vậy…"
"Hơn nữa Hồng Tinh, Hồng Tinh rất muốn học đại học. Em không có cách nào tốt hơn."
"Nghe nói bán m.á.u có thể kiếm tiền, em cũng có đi hỏi người ta rồi, nhưng vẫn không đủ tiền cho Hồng Tinh học đại học."
Tiếng khóc của Trương Hiểu Dung đầy uất ức.
Mộc Dương nghe vậy không nhịn được đi vào hỏi: “Chỉ vì tiền cho anh trai học đại học mà đến con gái cha mẹ cũng không thèm quan tâm sao?
Một nhà bốn người không kiếm được tiền thì có thể làm được gì? Không đủ khả năng để học trong năm nay, còn năm sau thì sao?
Nếu thực sự muốn cho anh ấy học thì kiếm tiền rồi tiết kiệm tiền đi, tại sao phải bán luôn con gái của mình đi như vậy, nếu sau này anh ấy muốn làm cái khác thì cha mẹ định bán cái gì nữa?”
Mộc Dương nghe xong lời này thực sự rất đau lòng.
Nhưng sau khi thốt ra những lời này, cảm xúc của cô cuối cùng cũng được trút bỏ, dần trở nên bình tĩnh hơn.
Cuối cùng, Mộc Dương chỉ cười giễu cợt nhìn Trương Hiểu Dung: “Nếu mẹ thật sự cho rằng chuyện này là chuyện tốt thì mẹ đã không nghe lời bọn họ mà giấu giếm mọi người. Trong lòng mẹ biết rõ đây không phải là chuyện tốt. Chuyện tốt cái quái gì chứ, cái gọi là lợi ích đều là cái cớ cho sự lựa chọn ích kỷ của mẹ để bảo vệ con trai mình."
Mộc Dương nói xong lời này, cũng lười nói thêm gì nữa, chỉ quay người đi ra ngoài.
Trương Hiểu Dung nghe Mộc Dương nói vậy thì tái mặt, khóc đến không thở nổi, nhưng vẫn không quên đuổi theo nàng: “Dương Dương, không phải vậy đâu.”
Mộc Trung Quốc cũng tức giận đến nhảy dựng lên: "Mộc Dương, con nói chuyện với mẹ như vậy đó hả? Mau quay lại ngay? Con đi đâu vậy?"
Nhưng Mộc Dương chỉ rời đi mà không hề ngoảnh lại.
Mộc Trung Quốc giận dữ ngồi xuống ghế thở hổn hển.