Mặc dù trông dáng người Lôi Luy gầy còm thiếu dinh dưỡng nhưng cắt mái tóc này cũng đáng yêu hẳn ra.
Nghe thấy tiếng của Mộc Dương, Lôi Hướng Dương vô thức quay đầu nhìn sang, sau đó đúng là thấy khá ngạc nhiên: “Tay nghề cũng khá đấy.”
Mộc Dương khiêm tốn đáp: “Nào có nào có, cũng là lần đầu cắt, lần sau chắc chắn còn cắt đẹp hơn.”
“Nếu về sau không kiếm được cơm ăn vẫn có thể học cái nghề này.” Lôi Hướng Dương rất chân thành bình luận một câu.
Nhất thời khiến Mộc Dương không biết nên nói gì cho phải.
Mộc Dương nghĩ phải treo Lôi Hướng Dương lên tẩn cho một trận thật chứ.
Mộc tiểu thư cô đây lại đi làm việc này sao?
Mộc Dương khẽ hừ khinh bỉ, lại hỏi Lôi Hướng Dương: “Chúng ta lên sườn núi một vòng đi?”
Mộc Dương muốn lên sườn núi xem xem có cơ hội kinh doanh nào không.
Dù sao mọi người đều nói lên núi kiếm ăn xuống sông kiếm nước mà.
Một ngọn núi to như thế cơ mà.
Lôi Hướng Dương liếc mắt một cái là đã nhìn thấu suy nghĩ của Mộc Dương, nhưng cậu cũng vui vẻ dẫn Mộc Dương đi xem, dù sao thì đầu óc của Mộc Dương quả thật khá hữu dụng.
Lôi Hướng Dương nhìn chằm chằm cái đầu của Mộc Dương với ánh mắt sâu xa, Mộc Dương bị cậu doạ, ôm lấy đầu mình: “Cậu muốn làm gì?”
Lôi Hướng Dương rời mắt đi, thả dụng cụ trong tay xuống, đeo sọt lên lưng: “Đi thôi, vào cắt ít rau lợn, tiện thể nhặt ít củi về.”
Lôi Hướng Dương thật sự là không chịu lãng phí một chút công sức nào.
Mộc Dương thật sự rất khâm phục suy nghĩ của Lôi Hướng Dương.
Người chăm chỉ như vậy mà không thể phát tài được thì người người như thế nào mới có thể phát tài được chứ?
Mộc Hoan nhìn thấy thì lại tức giận.
Mộc Hoan luôn cảm thấy Mộc Dương lười biếng, không biết lại trốn vào chỗ nào để chơi rồi.
Nhưng Mộc Dương cũng lười để ý đến Mộc Hoan, đeo giỏ lên trên lưng rồi chạy thật nhanh, giả vờ không nghe thấy tiếng của Mộc Hoan đang chửi ở phía sau.
Mộc Dương theo Lôi Hướng Dương đi vào trong núi Tiểu Ba. Vừa vào núi liền không khỏi cảm thán một câu “Nhiều rau quá, còn cao nữa!”
Lôi Hướng Dương nghiêm túc dặn dò cô một câu: “Đừng có đi linh tinh, cứ đi theo con đường mòn nhỏ, nếu không ngã ra đấy thì tôi cũng không cứu được đâu.”
Mộc Dương liền bị dọa sợ đến bạt vía.
Mộc Dương đã quên mất còn phải cẩn thận nữa. Nhất thời có chút hối hận, suy cho cùng thì những chuyện như thế này ai mà chẳng sợ.
“Đi lên trên có nhiều cành gãy và trúc thì sẽ đỡ hơn.” Lôi Hướng Dương nhìn bộ dáng cẩn thận của Mộc Dương ngược lại có chút buồn cười.
“Chúng ta trực tiếp đi vào rừng trúc đi.” Mộc Dương đưa ra đề nghị.
Cô luôn có cảm giác không biết có thứ gì đang ẩn dấu trong đám cỏ, vậy nên trong lòng thấy có chút lo lắng.
Về phần Mục Dương, tại sao phải vào rừng trúc? Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, đó là Mộc Dương đã nghĩ tới một món ăn rất ngon.
Đó chính là măng trúc.
Măng trúc là một thứ rất tốt, còn hiếm hơn so với nấm.
Măng trúc chung quy cũng chỉ mọc trong rừng trúc, không thể nhìn thấy ở chỗ nào khác, dùng để nấu canh rất thơm ngon.
Hơn nữa măng trúc ăn giòn giòn ngọt ngọt, không giống với những loại măng khác.
Mộc Dương vừa nghĩ đến món gà hầm măng trúc liền không nhịn được mà chảy nước miếng.