Mộc Trung Quốc sắc mặt không tốt mắng: “Mỗi người bớt lời đi, còn Mộc Dương sao lại nói chuyện như vậy với bà nội hả?”
Nhìn thấy Mộc Trung Quốc sắp giáng một cái tát xuống, Trương Hiểu Dung giật mình, vội vàng bảo vệ Mộc Dương nói: “Đầu của Dương Dương còn chưa lành đâu!”
Mộc Dương cũng không muốn nói thêm nữa nên vội vàng kéo Trương Hiểu Dung đi: “Mình đi làm việc đi mẹ.”
Trương Hiểu Dung ăn nói vụng về nên dễ chịu thiệt.
Hơn nữa tính cách của Trương Hiểu Dung cũng rất mềm yếu, căn bản không hiểu cái gì gọi là chống lại.
Lại một hành động hiếu thuận ngu ngốc.
Nói đến hiếu thuận ngu ngốc, ấn tượng của Mộc Dương với Mộc Trung Quốc lại rất kém.
Người như vậy là điển hình của hiếu thuận ngu ngốc.
Dương Thục Phương cũng như vậy, ngay cả tiền mua sách của cháu mình cũng không nỡ cho, Mộc Trung Quốc lại còn có thể bảo vệ nữa chứ.
Đó là bởi vì Mộc Khai Kim không có ở nhà.
Nếu không thì Dương Thục Phương cũng sẽ không dám không đưa tiền.
Sau khi kéo Trương Hiểu Dung ra ngoài, Mộc Dương lèn nói cho Trương Hiểu Dung một cách: “Đợi ông nội về, mẹ lại nói một lần nữa.”
“Có ông nội, bà sẽ không dám không đưa. Ông nội không phải luôn ủng hộ anh đi học sao?”
Mộc Dương nói xong câu này liền hỏi Trương Hiểu Dung: “Khi nào thì chúng ta xuất phát?”
Đối với Mộc Dương mà nói, đương nhiên việc này quan trọng nhất.
Suy cho cùng thì việc cô và Lôi Hướng Dương có thể mở hàng buôn bán nhỏ này hay không là quan trọng nhất.
Trong tay không có tiền, đối với Mộc Dương mà nói một chút cảm giác an toàn cũng không có. Tâm trạng của Trương Hiểu Dung rõ ràng không tốt, nhưng kho Mộc Dương hỏi đến vẫn miễn cưỡng cười nói: “Đợi tí nữa làm xong việc trong nhà thì chúng ta đi nhé.”
Dừng một chút lại có cảm giác bất an bà nói: “Hay lại đợi đi. Hôm nay bà nội không vui, nếu như biết mẹ đưa con đi chợ, chắc chắn sẽ tức giận thêm, đến lúc đó không biết chừng lại xảy ra chuyện.”
Mộc Dương đương nhiên không đồng ý nên đã ra dùng tuyệt chiêu.
Lúc đó Mộc Dương nịnh nọt nói với Trương Hiểu Dung rằng: “Dù sao cũng phải đi, đi sớm hay đi muộn một chút thì bà nội cũng đều sẽ không vui.”
“Hơn nữa nể mặt mũi nhà họ Vương chắc chắn bà nội sẽ không làm gì đâu.”
Mộc Dương vẫn rất tự tin vào chuyện này. Chỉ là kế tiếp phải trông vào thầy bói Trần rồi.
Vả lại hôm nay Trương Hiểu Dưng ra ngoài với Mộc Dương, Mọc o Dương cũng định dẫn Trương Hiểu Dung theo mình sang nhà Lôi Hướng Dương một chuyến, thử nấu một nồi nước cốt xốt ướp.
Việc này Mộc Dương đã nói với Lôi Hướng Dương vào ngày hôm qua rồi. Vậy nên hôm nay chắc chắn Lôi Hướng Dương sẽ chuẩn bị kỹ nguyên vật liệu.
Mùa thu hoạch sắp đến tới nơi rồi. Sớm nghiên cứu ra thì có thể đảm bảo chắc chắn kiếm được tiền.
Trương Hiểu Dung không chịu nổi Mộc Dương năn nỉ, cuối cùng bà vẫn đẩy áp lực trong lòng xuống mà đồng ý.
Để có thể sớm ra ngoài, Mộc Dương giúp Trương Hiểu Dung làm xong việc rất nhanh.
Bởi vì phải lên huyện nên Trương Hiểu Dung còn thay một bộ quần áo lịch sự gọn gàng một chút. Nhưng bộ quần áo này chỉ là không có miếng vá thôi chứ màu sắc cũng bị giặt đến bạc luôn rồi.