Xuyên Về Thập Niên 80, Thôn Nữ Cật Lực Làm Giàu Đổi Đời

Chương 68



Đương nhiên không c.h.ế.t đói là một chuyện còn ăn no hay không lại là một chuyện khác. Muốn ăn ngon lại là một chuyện khác nữa.

Mộc Dương đột nhiên nói ra một câu văn vẻ như vậy, dù là Lôi Hướng Dương hay là Trương Hiểu Dung đều ngạc nhiên nhìn cô.

Lôi Hướng Dương rất nhiên là biết câu nói này. Nhưng Lôi Hướng Dương không nghĩ là Mộc Dương cũng được học.

Còn Trương Hiểu Dung thì càng cảm thấy dù là Mộc Hồng Quân cũng không nói ra lời như vậy, sao mà Mộc Dương lại nói được thế chứ.

Mộc Dương cũng nhận ra mình lòi đuôi rồi, cô ho khan một tiếng: “Đọc trong sách của anh hai đó.”

Lôi Hướng Dương biết không đời nào Mộc Hồng Quân cho Mộc Dương đọc sách mình, cậu không vạch trần lời nói dối này. Còn Trương Hiểu Dung thì tin là thật.

Đoạn đường còn lại trải qua một cách suôn sẻ, Mộc Dương và Lôi Hướng Dương cũng đã cùng nhau bàn bạc rất nhiều chuyện.

Còn Trương Hiệu Dung cứ yên lặng lắng nghe.

Sau khi đến thị trấn, Mộc Dương nhắc nhở Lôi Hướng Dương một câu: “Cậu đừng vào cửa hàng gia vị mua mà hay đến hiệu thuốc đông y mua nhé.”

Sau đó cô liền cùng Trương Hiểu Dung đi bán tóc.

Đợi đến khi mọi người đều tách nhau ra, Trương Hiểu Dung mới nhỏ giọng hỏi Mộc Dương một câu: “Con bảo cậu ta đến hiệu thuốc đông y để làm gì thế?”

Mộc Dương ôn hòa giải thích: “Những thứ đó chắc chắn trong hiệu thuốc sẽ có. Hơn nữa còn rẻ hơn một chút, những thứ kia ở cửa hàng gia vị đều là hàng được tuyển chọn tỉ mỉ nên giá chắc chắn đắt.”

Nhưng những thứ này chỉ cần mùi vị chứ cũng không cần đẹp.



Thực ra những lời dặn dò của Mộc Dương cũng khiến Lôi Hướng Dương kinh ngạc.

Lôi Hướng Dương nửa tin nửa ngờ đi đến hiệu thuốc đông ý, vừa hỏi liền phát hiện những thứ mà bà Trương Hiểu Dung nói đều thật sự có ở đây.

Vị đại phu già ở quầy thuốc nhìn thấy những thứ đồ này của Lôi Hướng Dương liền cười nói: “Người thông minh như vậy thật không có nhiều.”

Lôi Hướng Dương cười toe toét. Nhưng trong lòng lại suy nghĩ gì đó.

Mộc Dương cùng với Trương Hiểu Dung đi đến trước cửa hàng mà Trương Hiểu Dung bán tóc, dứt khoát bántóc của mình đi.

Tóc của Mộc Dương vốn dĩ đã dài đến thắt lưng.

Vốn dĩ muốn cắt ngắn thêm chút nữa để có thể bán được nhiều tiền hơn, Mộc Dương mặc dù không quan tâm nhưng Trương Hiểu Dung lại khăng khăng giữ, cuối cùng chỉ cắt đến dái tai.

Dù gì cũng không có tóc mái.

Kiểu cắt tóc này giống như cách các nữ sinh thời Dân Quốc thường cắt.

Mộc Dương nhìn cô gái da đen gầy gò trong gương, đầu tiên cảm thấy hơi chán ghét một chút, sau lại nhoẻn miệng cười.

Đột nhiên cô bé ban đầu vốn không hấp dẫn giờ lại có chút đáng yêu.

Đặc biệt là 2 đôi mắt vừa to vừa sáng.



Tóc của Mộc Dương tổng cộng bán được 12 tệ.

Cùng với 15 tệ mà Trương Hiểu Dung cho cô trước đó, Mộc Dương hiện tại có tổng 27 tệ.

Còn tiền bán măng trúc, Mộc Dương không cho vào đó.

Số tiền ít ỏi này được coi như là tiền vốn khởi nghiệp của Mộc Dương.

Mặc dù nghe có chút chán nhưng Mộc Dương cũng không hề nản lòng.

Vạn sự khởi đầu nan, nhưng chỉ cần bắt đầu, thì về sau sẽ càng ngày càng thuận lợi.

Khi đi qua một cửa hàng văn phòng phẩm, Mộc Dương vào mua một quyển sổ nhỏ.

Vì để tiết kiệm tiền nên Mộc Dương đã mua quyển rẻ nhất.

Đó là loại sổ làm bài tập về nhà của học sinh.

Mộc Dương mua quyền sách này định để làm sổ ghi chép tính toán.

Vốn dĩ Trương Hiểu Dung cho rằng tiền bán tóc Mộc Dương sẽ dùng để mua đồ gì đó hoặc mua chút đồ ăn ngon, dù sao cô cũng là con gái lớn, chắc chắn sẽ thích những thứ này.

Nhưng không ngờ Mộc Dương lại không hề đi mua gì ngoài cuốn sổ, trực tiếp đi đến địa điểm đã hẹn trước đó với Lôi Hướng Dương mà không thèm liếc lấy một cái.

Đến nơi, Lôi Hướng Dương đã đợi ở đó, nhìn thấy Mộc Dương đã cắt tóc liền nhếch miệng cười.