Thái độ như vậy của Trương Hiểu Dung khiến Mộc Dương có chút không chịu nổi.
Cô tuyệt đối không tin vợ chồng Trần Xuân Hoa từ trước tới nay không lén ăn sau lưng người khác.
Thậm chí cô càng có lý do để tuyệt đối tin rằng rất nhiều lần có đồ ăn ngon, Dương Thục Phương không cho bọn họ ăn mà lén đem đến phòng khác ăn hết.
Căn bản không để cho bọn họ biết.
Trương Hiểu Dung thành thực như vậy, lại lấy việc hiếu thuận ra để trấn áp cô, Mộc Dương chỉ cảm thấy Trương Hiểu Dung ngang ngạnh.
Sớm biết như vậy có lẽ cô đã không đem về. Một mình giấu đi mà ăn là xong.
Trương Hiểu Dung cũng rất tức giận trước thái độ của Mộc Dương.
Nhưng Trương Hiểu Dung còn đang nấu nướng nên cũng không thể rời đi, vì vậy chỉ có thể lo lắng nhìn cô rời đi.
Mộc Dương sau khi ra ngoài cũng không đi xa mà chỉ ngồi trong sân trút giận.
Cô thực sự giận Trương Hiểu Dung.
Mộc Dương cả đời cũng chưa nhìn thấy ai chân thực như Trương Hiểu Dung.
Tuy rằng không thích những người hay tính toán kia, nhưng lòng chân thực của Trương Hiểu Dung cũng khiến người khác khó chịu.
Mộc Dương tức giận lẩm bẩm: “Không nên quan tâm đến bà ấy nữa.”
Mộc Hoan dẫn em trai ra ngoài chơi, lúc Mộc Hồng Chiêu nhìn thấy con gà liền cầm gậy tới ném vào chuồng gà. Ở tuổi này, thứ mà nó thích nhất chính là những thứ này.
Kết quả là khi đi qua chỗ Mộc Dương, Mộc Hồng Chiêu đột nhiên dừng lại, sau đó lao thẳng vào trong lòng Mộc Dương.
Mộc Hồng Chiêu không ngừng dùng tay sờ vào người Mộc Dương, vừa sờ vừa nói: “Thơm thơm.”
Thì ra là Mộc Dương không tự mình ngửi thấy, nhưng thực ra ngồi cạnh nồi suốt một buổi chiều, mùi thơm của phá lấu sớm đã dính vào quần sao không ít rồi.
Vừa này lúc Mộc Hồng Chiêu đi qua người Mộc Dương, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm trên quần áo của cô liền thèm ăn.
Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, nhưng trong môi trường này, chỉ cần ngửi thấy mùi thịt một lần thì…. Nhưng những hành động như vậy của Mộc Hồng Chiêu thực sự khiến Mộc Dương cảm thấy chán ghét.
Người Mộc Hồng Chiêu rất bẩn, không khác gì một con khỉ bùn. Mộc Dương thật sự rất chê.
Thế là Mộc Hồng Tinh ngồi bệt ra đất, khóc oà lên. Lần này đến lượt Mộc Hoan sinh sự:“Mày làm gì đấy? Mày thử đánh em tao lần nữa xem?”
Mộc Hoan ỷ vào chiều cao của mình, túm lấy Mộc Dương. Sau đó cô ta ngửi thấy mùi ám trên người Mộc Dương. Không chờ Mộc Dương phản ứng lại, Mộc Hoan đã kêu la: “Giỏi lắm, mày dám lén ăn thịt!”
Mộc Dương cũng thẳng tay đẩy Mộc Hoan ra, lạnh lùng nhìn cô ta: “Chị điên à?”
Đứa nào đứa nấy thính như chó. Làm cái gì không biết nữa.
“Mày dám vụng trộm ăn thịt lại còn đánh em tao, tao sẽ mách bà nội.” Mộc Hoan bị Mộc Dương đẩy ngã, tức xì khói bắt đầu lên mặt doạ nạt.
Hơn nữa trông có vẻ còn muốn dạy dỗ Mộc Dương.
Trước kia Mộc Dương đánh không lại Mộc Hoan. Nhưng cô của bây giờ khác xưa rồi. Tuy rằng thể lực và tố chất cơ thể không ổn lắng nhưng Mộc Dương vẫn rất có kinh nghiệm và kỹ xảo.
Vậy nên Mộc Hoan vừa ra tay đã bị Mộc Dương đè ra đất, miệng đầy tro.
Mộc Hoan cũng khóc oà lên. Mộc Hồng Chiêu càng khóc to thêm. Ban nãy chỉ khóc thôi, bây giờ còn gào mồm lên. Vừa to mồm gào khóc vừa đến giúp Mộc Hoan.
Lần này, tiếng khóc không ngừng ở sân đã thu hút sự chú ý của người lớn.
Trần Xuân Hoa nghe tiếng vọt ra nhanh nhất: “Làm sao đây? Gào khóc cái gì? Mộc Hoan thấy em…”
Lời quở mắng của Trần Xuân Hoa im bặt ngay sau khi nhìn thấy tình hình trong sân.
Dương Thục Phương và Trương Hiểu Dung cũng theo ngay sau. Kế đó cả hai đều bị cảnh trong sân làm cho ngạc nhiên đến sững người.
Ngay sau đó Dương Thục Phương thốt ra tiếng mắng chửi chói tai.
Trương Hiểu Dung vội vàng chạy sang phía này: “Mộc Dương, mau thả tay ra! Sao con có thể làm thế với chị hả?”
Mộc Dương nhịn không được lườm nguýt, lại sắp nháo nhào lên rồi.