Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên

Chương 30: Chương 30




Sau khi từ hoàng cung trở về thì Khiết Anh cũng về phòng mình, nàng nằm trên giường và nhớ lại những tình tiết trong truyện.

Cứ cảm thấy có gì không đúng nên nàng cứ đăm chiêu suy nghĩ: “Trong truyện mình nhớ là thái hậu và hoàng thượng tuy rất yêu thương công chúa nhưng hình như chưa bao giờ cho cô rời cung.

Thế sao mấy hôm nay mình lại thuận lợi giúp cô ấy xuất cung vậy? Rốt cuộc là tại sao? Hay là do mình xuyên không nên tình tiết đã thay đổi rồi?” Nàng mãi đuổi theo suy nghĩ của mình mà ngủ quên lúc nào không hay.
Hôm sau, nàng đi sang phòng tìm Khiết An.

Vừa bước vào nàng cất tiếng gọi: “An An!”
Khiết An từ trong bước ra: “Muội đây, tỷ tìm muội có chuyện gì sao?”
Khiết Anh bước đến bàn trà ngồi nói: “Hôm nay ta sẽ vào cung gặp hoàng thượng báo cáo về các thứ đã mua, muội hãy thay tỷ đến Yến Hoa lâu dặt bàn và chuẩn bị đầy đủ các thứ ta ghi trong đây.” Vừa nói nàng vừa đua cho Khiết
An một tờ giấy.
Khiết An nhận lấy và cầm lên xem, sau khi xem xong cô mỉm cười gật đầu: “Dạ muội biết rồi, tỷ an tâm.

Nhưng mà giờ tỷ làm sao để xin phép cho công chúa xuất cung đây?”

Khiết Anh vẻ mặt u sầu nói: “Tỷ cũng không biết! Thực ra ta cũng không nắm chắc nữa nhưng đành thử xem.

Giờ tạo được cơ hội cho hai người đó lúc nào hay lúc ấy.

Đến khi thái tử kia đến e là công chúa không thể xuất cung
rồi.”
Khiết An gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, lúc đó công chúa phải ở lại cùng hoàng thất tiếp khách thì làm gì có cơ hội xuất cung.”
Khiết Anh đứng lên nói: “Thôi, ta đi đây.

Muội hãy thay ta chuẩn bị nhé!” Khiết Anh bước ra cùng Tiểu Mai xin phép Túc Trân rồi cả hai lên xe ngựa đi thẳng đến hoàng cung.
                                        ---------------*******---------------
Vừa vào cung nàng đã đi thẳng đến ngự thư phòng, mặc dù trên đường có bị vài lính gác cản lối nhưng khi thấy lệnh bài thái hậu ngự ban thì tất cả đều nhường đường cho nàng.

Còn cách ngự thư phòng tầm mười bước chân thì bỗng có tiếng gọi nàng: “Khiết Anh!”
Khiết Anh quay lại nhìn rồi mỉm cười bước đến người đó cùng Tiểu Mai quỳ xuống hành lễ: “Dân nữ bái kiến công chúa”
Vĩnh Ninh bước đến đỡ nàng đứng lên và nói: “Được rồi, dưới đất là sỏi đá muội quỳ không đau chân hay sao?”
Khiết Anh cười nhẹ hỏi: “Công chúa đi đâu sao?”
Vĩnh Ninh gật đầu: “Ừm, ta đang định đến gặp phụ hoàng xin để ta xuất cung cùng muội lựa lễ vật cho thái tử.” Vĩnh Ninh vừa nói vừa nháy mắt với nàng.
Khiết Anh đáp: “Vậy mời công chúa đi trước ạ!” Vĩnh Ninh mỉm cười gật đầu rồi được cung nữ dìu đi trước, Khiết Anh và Tiểu Mai bước theo sau.
Bước đến ngự thư phòng thì gặp Lý công công, ông cúi đầu hành lễ với Vĩnh Ninh: “Bái kiến đại công chúa, đại tiểu thư.”
Vĩnh Ninh phất tay nhẹ rồi nói: “Lý công công, phụ hoàng của ta có ở trong đó không?”
Ông gật đầu: “Dạ bẩm công chúa có ạ.

Mời công chúa vào trong.” Vĩnh Ninh cùng Khiết Anh bước vào.
Khiết Anh cùng Tiểu Mai quỳ xuống, Vĩnh Ninh được cung nữ dìu đứng bên cạnh, cả hai đồng thanh hành lễ: “Nhi thần(dân nữ) bái kiến hoàng thượng.”
Ông đặt tấu chương trong tay xuống, ngẩng mặt lên mỉm cười: “Được rồi, bình thân hết đi.” Tiểu Mai đứng lên khẽ dìu nàng đứng dậy.
Hoàng thượng nhìn nàng hỏi: “Khiết Anh, khanh đã chuẩn bị đầy đủ các thứ cần dùng chưa?”

Khiết Anh cúi đầu thưa:  “Bẩm hoàng thượng, dân nữ đã chuẩn bị xong rồi ạ.

Chỉ có quà cho thái tử là vẫn chưa chọn được ạ!”
Hoàng thượng nghe vậy liền hỏi: “Không phải hôm qua cả hai đứa đi lựa sao? Sao vẫn chưa chọn được?”
Vĩnh Ninh lần này nhanh miệng đáp: “Phụ hoàng người không biết.

Bên ngoài cũng có rất nhiều món thú vị nên con và Khiết Anh không biết chọn gì làm quà ạ!”
Ông nghe vậy thì ngạc nhiên: “Có chuyện đó sao?”
Khiết Anh phối hợp gật đầu: “Dạ đúng ạ! Dân nữ định sẽ đặt một bức họa về Tây hồ rồi đề vài câu thơ lên làm quà có được không ạ?”
Hoàng thượng vuốt nhẹ chòm râu suy nghĩ, một lúc sau khẽ gật gật đầu ưng ý: “Ừm, ý của ngươi cũng hay đó.

Cảnh ở thành Tây thật sự rất đẹp.

Được rồi! Việc này trẫm giao cho ngươi toàn quyền xủ lý.”
Khiết Anh cúi đầu: “Dân nữ lãnh thánh ý ạ!”
Vĩnh Ninh đứng bên cạnh bước đến nắm lấy tay ông giọng nũng nịu: “Phụ hoàng~! Người cho con cùng đi với Khiết Anh được không ạ? Con thật sự rất thích khung cảnh bên ngoài hoàng cung.

Rất náo nhiệt và rất đẹp đó ạ!”

Hoàng thượng nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu của một người cha rồi mỉm cười: “Được rồi, trẫm chuẩn tấu.

Nhớ về sớm đấy.”
Vĩnh Ninh vui mừng nói: “Đa tạ phụ hoàng.” Rồi nắm tay Khiết Anh chạy vội về Vĩnh Ninh cung chuẩn bị xuất cung.

Hoàng thượng nhìn thấy chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu.
Khiết Anh và Vĩnh Ninh về đến tẩm cung thì vội vàng gọi cung nữ thay y phục cho mình.

Khiết Anh ngồi bên ngoài trầm ngâm suy nghĩ: “Trong truyện vốn không có phân đoạn này.

Không lẽ do mình thay đổi cốt truyện nên cũng
thay đổi tình huống truyện? Nếu như vậy thì quá tốt rồi!”
Đang suy nghĩ thì Vĩnh Ninh bức ra, cô cất tiếng gọi: “Khiết Anh, Khiết Anh! Chúng ta đi thôi.” Khiết Anh nhìn cô gật đầu rồi cả hai đi ra xe ngựa đang đợi sẵn nơi cổng hoàng thành rồi xuất phát đến nơi gặp Lâm Mặc.