Xuyên Về Thế Thú Ta Có Hệ Thống Lạc 09

Chương 1



"Cô đang làm cái quái gì đây hả" tiếng thét chói tai của một người phụ nữ trung niên đeo kính cận vang lên, trên khuân mặt không che đi được sự tức giận cùng miệt thị trong mắt.

Đối diện là một thân hình nhỏ của một cô gái có mái tóc màu vàng nhạt, xung quanh là lời xì xầm to nhỏ, có vui cho người gặp họa, có tiếc cho bị chủ quản ghim. Bà ta nhìn cô gái đang cúi gằm mặt nhìn xuống đất không dám ho he nửa lời, lòng thầm nghĩ " con nhãi này không biết làm sao chỉ cần đến đây là bao nhiêu đàn ông đều vây xung quanh cô ta, một con ả hồ ly chuyên quyến rũ đàn ông". Bà ta là chủ quản Lưu người không thích ai xinh đẹp hơn bà ta, thấy đối phương được nhiều người để ý bà ta liền bắt bẻ đối phương. Thấy đối phương không nói gì bà ta liền lên tiếng " cô nghĩ bản thiết kế này là gì hả, kêu làm hoàn chỉnh cũng không xong, thời gian cô nhăn nhở với đám đàn ông trong công ty sao không chuyên tâm làm việc" " nếu trong vòng hôm nay cô không làm xong bản kế hoạch cùng bản thiết kế đưa cho tôi thì ngày mai cô cút ra khỏi công ty , nghe rõ chưa".

Mỗi lời nói của bà ta vang lên đều có giọng khinh khỉnh cùng châm chọc cô gái, cô gái nghe xong chỉ biết nói nhỏ " vâng ". Cuộc sống như vậy dường như cô đã quá quen thuộc, mỗi ngày đều trải qua như vậy khiến cô đã biết phải làm gì. Sau khi nghe được câu trả lời người phụ nữ trung niên đó liền quay đi, mọi người xung quanh thấy vậy cũng giải tán theo, có mấy cô gái còn không quên nói mỉa. " suốt ngày xoay quanh đám đàn ông trong công ty, không biết dùng thủ đoạn gì để đứng lâu vậy ở đây". Người bên cạnh cũng nói " còn không phải dùng thân mình để đứng lâu trong này sao".... Mỗi câu mỗi chữ vang lên bên tai cô gái có mái tóc vàng nhạt đó, cô không thèm quan tâm.

Gương mặt nhỏ không nói lên điều gì cả chỉ lạng lẽ quay về chỗ ngồi, bên đối diện có một anh bạn nhỏ thấy vậy liền nói nhỏ với cô gái. "Linh Lan cô không sao chứ, có cần tôi giúp cô một chút không?". Thấy vậy cô gái chỉ cười nhẹ nhàng sau đó lắc nhẹ đầu ý bảo rằng không sao, chàng trai cũng không nói gì mà lại làm việc. Trong văn phòng chỉ nghe tiếng lạch cạch của bàn phím máy tính, tiếng thở đều. Chẳng mấy chốc trời đã tối, mọi người đều về hết chỉ còn lại một mình cô gái có mái tóc vàng nhẹ đó.

Linh Lan sau khi làm xong bản kế hoạch và thiết kế liền để lên bàn của chủ quản Lưu người đã nhục nhã cô buổi sáng, sau khi rời đi quay trở về trên con đường thân thuộc. Cô nhớ đến ngôi nhà đó, ngôi nhà u ám một thời tuổi thơ đến bây giờ, ba rượu chè đánh đạp cô, mẹ quát mắng và không cho cô ăn cơm. Nghĩ đến tuổi thơ bị ngược đãi cô không kìm được lên run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn bỗng chốc sa sầm lại, cô lê bước đôi chân lững chững cùng dáng vẻ mệt mỏi trở về. Bỗng nhiên trên ban công cách đó không xa một chậu hoa bị rơi xuống đụng trúng đầu cô gái khiến cô ngã ra đất, trời đã khá muộn nên không có mấy người qua lại, hiện tại đang là chớm đông, hôm nay còn có mưa nhỏ lại càng ít người.

Cô nằm ở đó máu chảy loang lổ xung quang đầu cô, mắt cô mờ dần, bắt đầu mất đi ý thức. Một mảnh xung quanh đều đen tối, đột nhiên có tia sáng nhen nhóm vào. Mở đôi mắt nặng trĩu ra, khung cảnh đều xa lạ, toàn cây cối to lớn còn nghe được vài tiếng chim kêu, tiếng gió xào xạc.