Nghĩ là làm Linh Lan tháo giày cùng vứt chiếc áo choàng chắn nắng trên người đi, nàng bước nhẹ xuống dòng suối, Vương Lạp thấy Linh Lan đi xuống nước thì vội vàng chạy lại rồi hô gọi “Lan nhi nàng đang làm gì vậy, nguy hiểm lắm đó, mau lên bờ đi” nói xong cũng không đợi Linh Lan trả lời trực tiếp nhảy xuống đi tới bên cạnh Linh Lan, tay cầm cổ tay nàng muốn léo nàng lên bờ.
Linh Lan thấy Vương lạp muốn kéo mình lên thì vội nói “đừng, ta đang muốn bắt cá, lâu rồi ta chưa có ăn cá, ở đây nhiều cá như vậy, nước cũng không sâu, ta sẽ không sao” ,”huynh đừng lo cho ta, mau để ta bắt cá chút nữa còn làm đồ ăn”.
“Nàng muốn bắt cá có thể nói với ta, đừng tự ý một mình xuống nước bắt cá, ở đây nước nông nhưng ra xa chắc chắn sẽ có nguy hiểm, nàng mau lên bờ đi, bắt cá để ta lo là được” Vương Lạp nghe Linh Lan nói muốn ăn cá, giọng nói có chút nuông chiều, tay nâng nàng để nàng có điểm tựa lên bờ.
Lâm Y và hắc điểu kia cũng chạy đến chỗ hai người, Lâm Y thấy Linh Lan không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt có chút bất lực giống cái nhỏ này chỉ hơi không để ý chút là lại làm người khác lo lắng, chạy đông chạy tây thật là giống một đứa trẻ nhỏ. Tuy vậy ánh mắt Lâm Y có chút nuông chiều nhìn nàng, đưa tay ra đỡ nàng lên bờ, miệng không ngừng hỏi han.
“nàng có sao không, lần sau muốn ăn gì thì để ta và Vương Lạp đi là được nàng đừng cậy mạnh” Lâm Y lên dịu dàng lên tiếng, nói xong cũng nhảy vào suối bắt cá cho nàng, tên hắc điểu đi cùng bọn họ cũng đi đến quan sát coi Linh Lan xem có việc gì không, tháy nàng không việc gì thì lại nhìn sang hai tên dở hơi dưới suối kia.
Khuôn mặt tỏ ra có chút chán ghét, nói thật nếu không phải tộc trưởng ra lệnh thật sự muốn tẩn hai tên nhãi con này, mau nhìn xem đi bắt cá thôi mà cũng ta đánh ngươi ngươi đánh ta được, hai tên ấu trĩ tranh nhau coi xem ai bắt cá được nhiều nhất, người nào bắt được nhiều về cho Linh Lan hơn thì sẽ giành chiến thắng. Một tay đỡ chán một bất đắc dĩ thở dài.
Linh Lan quan sát thú nhân phía kia từ nãy đến giờ, tuy không gọi là quen biết nhưng Linh Lan biết người này không hề tầm thường, được tộc trưởng nhờ cậy, chắc hẳn là một người cực kì quan trọng.
“Thú nhân này tuy trên mặt có hai văn, nhưng hơi thở có chút áp lực, có lẽ sắp thăng cấp lên ba văn nhưng chưa có dịp thích hợp. Mọi sự đều phải bình tĩnh mới có thể thành công, thú nhân này mặc dù đã trung niên, chững chạc, hơi thở ổn định có lẽ là người quan trọng của bộ lạc”. Linh Lan tỉ mỉ quan sát người nọ, người nọ cũng biết cô đang quan sát mình nhưng cũng mặc kệ, dù giống cái này có xinh đẹp thì cũng không liên quan tới ông, ông chỉ biết làm tốt nhiệm vụ mà tộc trưởng giao. Nhưng nhìn hai tên thú nhân dưới suối kia ông có chút đau đầu.
Vương Lạp cùng Lâm Y bắt cá xong liền tranh nhau tiến về phía Linh Lan, Vương Lạp lên tiếng đầu tiên “Lan nhi nàng mau xem ta bắt rất nhiều cá về cho nàng rồi đây” “nàng xem có hài lòng không” nói xong đuôi nhỏ sau lưng không ngừng quẫy cực kỳ chờ mong nhìn nàng nói lời khen ngợi trên mặt không che được biểu cảm “giống cái mau mau khen ta đi” nhìn có chút ấu trĩ cùng trẻ con.
Lâm Y nhìn thấy hắn như vậy cũng tặng cho hắn ánh mắt khinh bỉ, ‘tên tiểu tử nhà ngươi, thật thèm so đo với người, làm như vậy thật là mất mặt đám thú nhân như ta, ta không quen biết tên này” vứt cho Vương Lạp chút ánh mắt thương hại sau đó quay qua Linh Lan nhẹ nhàng nói, “nàng đói chưa? “ta nướng cá cho nàng”.
Linh Lan thấy Vương Lạp như vậy có chút giật nhẹ khoé miệng sau đó cười cười nghe Lâm Y hỏi nàng cũng trả lời “có chút đói rồi, để ta kiếm chút củi với lá khô chúng ta nhóm lửa nướng cá ăn”.
Vương Lạp thấy Linh Lan kêu đói cũng không làm nũng nữa, nhanh chóng hoá hình sau đó nói với nàng “nàng ở yên đây đi, để ta liếm củi với lá khô về cho”.
Biết Vương Lạp lo cho mình, Linh Lan thấy vậy bèn nói “vậy huynh đi đi ta kiếm chút hoa quả quanh đây, không cần lo lắng cho ta, ta cũng có thể bảo vệ mình, ta không có yếu đuối nên không cần huynh bảo vệ” “huynh hãy lo cho bản thân mình trước đã, đừng để bị thương, ta đợi huynh trở về” Linh Lan mở lời ý nói mỗi người một việc nàng cũng sẽ làm với mọi người không để các người làm một mình, sau đó cũng chạy đi mất.
Ba người nghe xong đều nhìn Linh Lan một chút, từ khi họ sinh ra đến khi lớn lên trong tiềm thức của họ giống cái luôn luôn là nhất, không phải làm việc nặng nhọc, chỉ việc ăn, ngủ và sinh con, những việc khác đều là thú nhân giống đực làm. Làm cho giống cái yêu thích thì không sao, thậm chí những thú nhân giống đực khác không làm cho giống cái của mình hài lòng liền vứt bỏ huỷ khế ước bạn đời.
Khế ước bạn đời một khi bị huỷ bỏ giống đực sẽ bị mất khả năng chiến đấu cũng sẽ không bao giờ có thể kết lữ cùng giống cái nào khác. Thú nhân giống cái luôn lấy việc tiêu khiển thú nhân giống đực làm niềm vui, thú nhân giống đực biết vậy nhưng không thể làm gì khác được. Lâu dần họ đều không biết cảm giác chia sẻ việc nhà là như thế nào, được giống cái quan tâm là như nào cả. Đến lúc này. Cho đến lúc này nghe Linh Lan nói như vậy ba người mới nhận ra nàng thật sự không giống những giống cái khác.
“Ngạn thúc thúc ở đây đi ta với tên Vương Lạp này đi kiếm chút củi cùng với chút hoa quả khác xem như thế nào, chút nữa Tiểu Lan trở về không thấy ai chắc chắn sẽ đi tìm” Lâm Y lên tiếng với hắc điểu đang đứng đó.