“grào, tên đốn mạt kia, ngươi vậy mà lại ăn hết chỗ cá nướng Lan nhi làm cho ta. Ai cho phép ngươi động tay vào thức ăn của của lão tử” Vương Lạp gào lên với Lâm Y tiếng thét chói tai đâm thẳng vào màng nhĩ của Linh Lan. Ngạn Minh có chút đau đầu, hai cái tên này bình thường sẽ chẳng thấy mặt nhau, mỗi người một nơi không tiếp xúc với nhau, nhưng từ khi Linh Lan xuất hiện cả hai người mới cùng một chỗ. Tuy vậy có chút bất lực cùng đau đầu.
“Đồ ngu xuẩn, ai bảo ngươi ăn chậm, ta ăn hết thì ngươi có thể làm gì được ta. Trách ngươi mà thôi”, “hay ta ăn nốt phần này của ngươi” nói xong không đợi Vương Lạp phản ứng cướp luôn phần thịt cá cuối cùng của Vương Lạp.
Hai người cứ như vậy đuổi qua đuổi lại.
Linh Lan thở dài, quay qua nhìn Ngạn Minh vừa ăn xong chỗ cá cuối cùng. Linh Lan nói lớn “Vương Lạp, Lâm Y hai người các huynh mau dừng lại đi, chúng ta mau dọn dẹp còn nhanh chóng lên đường”.
Hai người cũng dừng lại, Vương Lạp tức tối sau đó chạy đến trước mặt Linh Lan dùng gương mặt đầy ủy khuất nói với nàng “Lan nhi sau này nàng đừng làm đồ ăn cho tên khốn kia nữa, hắn ăn hết phần của ta còn cướp luôn chỗ thức ăn cuối cùng nàng dành cho ta nữa”.
Nói xong không quên lườm về phía Lâm Y, Lâm Y thấy Vương Lạp đang mách lẻo chuyện vừa rồi, hắn cũng không bận tâm. ‘Mặc kệ con sói ngu ngốc này’ đi đến bên cạnh giúp đỡ nàng dọn dẹp.
Vương Lạp cũng nhanh chóng thu dọn hành lí chuẩn bị xuất phát lên đường. Cả ba người tiếp tục hành trình,đi được một lúc Linh Lan thấy một góc nhỏ có chút hấp dẫn, loài cây này khi nhìn xa Linh Lan đã có chút chờ mong. Nàng vội vàng từ trên lưng Vương Lạp chạy về phía đó.
Vương Lạp thấy nàng nhảy xuống không biết có chuyện gì, vội vàng hỏi “Lan nhi nàng chạy đi đâu vậy”, cẩn thận nguy hiểm dưới chân” nói xong cũng chạy theo phía sau nàng.Lâm Y và Ngạn Minh thấy vậy cũng đuổi theo sau, Linh lan đi đến bên chỗ đất nhỏ đó quan sát.
Quả không làm nàng thất vọng, lá cây nhỏ dài, thân cây mềm,nhẵn, có mùi thơm, Linh Lan nhảy cẫng lên, vui vẻ reo hò, ôm cái cây nhỏ vào lòng vẻ mặt nhớ nhung. Thật không ngờ lần đi này có chút thu hoạch nhỏ, cây thìa là này dùng để nấu ăn thì thật tuyệt.
Nhanh chóng nói với Vương Lạp thu thập chúng lại. Vương Lạp tuy có chút thắc mắc nhưng cũng không hỏi nhiều. Lâm Y cũng vào cuộc thu thập những cây mà Linh Lan nói. Chỉ cần là thứ nàng muốn hắn đều sẽ làm cho nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.
Ngạn Minh thì nhìn nàng và đánh giá những thứ giống cái này lấy về. Có chút khó hiểu cũng có chút thắc mắc, mặc dù vậy chỉ cần không gây hại cho bộ lạc thì ông mặc kệ. Công việc của ông chỉ nghe theo tộc trưởng giám sát giống cái này, nếu có gì nguy hiểm thì sẽ cảnh báo với tộc trưởng. Tránh những nguy hiểm cho bộ lạc, nếu giống cái này không có gì gây hại ông sẽ mặc kệ không quan tâm.
Thu thập xong mọi người lại bắt đầu lên đường sắc trời dần dần ngả về tây. Màn đêm đang dần ôm lấy cả một vùng trời. Bốn người đã kịp dựng lều để nghỉ ngơi, tối nay lại có chút chờ mong, không biết giống cái định làm món gì.
Vương Lạp và Lâm Y đã quay trở lại, trên tay còn cầm thêm chút đồ về, có thịt thỏ và ít gà rừng, còn có chút trứng. Lúc này Linh Lan cũng đã nhóm xong đống lửa để sưởi ấm còn chuẩn bị nấu ăn.
“Lan nhi nàng mau lại đây xem trái cây này, ta thấy có lẽ nàng sẽ biết nên mang về cho nàng xem” Vương Lạp bước đến nói với Linh Lan. Nàng quay qua nhìn về phía Vương Lạp, thấy Linh Lan nhìn Vương Lạp đưa qua số trai cây vừa lấy rồi cho nàng xem.
“Lúc nãy trước khi kiếm thức ăn cho bữa tối, Lan nhi có nhờ hắn để ý chút khi hái trái cây, nếu có trái cây nào có mùi nồng, ăn bào có chút cay nóng thì mang về cho nàng”. “Hoặc có quả nào cảm thấy thú vị thì mang về cho nàng”.
Giống cái của hắn đã mở miệng nhờ vả thì hắn đương nhiên sẽ làm rồi, chỉ cần nàng vui vẻ hắn đều bất chấp làm cho nàng cho dù là nguy hiểm.
Lâm Y cũng bước lại gần,trong ánh mắt khi nhìn Linh Lan có chút dịu dàng và nuông chiều, hắn nói “Tiểu Lan, nàng xem thử thứ này đi, ta thấy quả này có chút giống với mô tả của nàng” Lâm Y nói xong chìa đống quả mà hắn vừa nói ra đến trước mặt Linh Lan.
Vương Lạp có chút tức giận, trên trán đã nổi gân ‘lại là cái tên chết tiệt này, lúc nào cũng chen ngang giữa ta với Lan nhi’. Nghĩ một chút ‘không nên làm Lan nhi sợ, đợi Lan nhi không có ở đây lại quyết đấu với tên khốn này’.
Trong suy nghĩ của Vương Lạp cho dù có không vui, hay ghen tị với đối phương thì cũng không nên làm cho giống cái mà mình thích cảm thấy sợ. Đánh nhau để tranh giành giống cái là việc không tránh khỏi ở thế giới này. Nhưng đánh nhau không cẩn thận sẽ khiến giống cái bị thương. Làm gì cũng được nhưng tốt nhất là xử lý kẻ địch trong bóng tối, như vậy giống cái sẽ không nhớ nhung gì đến giống đực đó nữa.
Thấy rất nhiều loại quả mà mình chưa thấy qua ở trong tay của Vương Lạp và Lâm Y mang về, Linh Lan mở to đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn đến kinh ngạc.
Tuy Vương Lạp mang về không phải thứ quả nàng cần cho nấu nướng nhưng bù lại là mang về quả mà nàng thích. Quả tròn mọng, khi chín có màu tím, ăn vào ngọt ngọt, đây không phải nho thì là gì, còn có một số quả khác nàng chưa biết nhưng ăn rất ngon.
“cảm ơn huynh ta rất thích những quả này” Linh Lan lên tiếng vừa nói vừa cười với Vương Lạp, nụ cười xinh đẹp của nàng khiến cho cả gương mặt của Vương Lạp đều ửng đỏ, quay mặt đi che dấu việc vui sướng của mình.
Thấy Vương Lạp có chút ấu trĩ, Lâm Y khinh bỉ sau đó lại nhìn Linh Lan, nàng đang xem quả mà hắn mang về, Linh Lan cầm lên nhìn qua, vỏ màu đỏ nhẵn nhụi, dùng dao cắt ra thì có mùi hăng bay lên xộc vào mũi, không nhận nhầm là mùi quen thuộc. Mặc dù vậy nhưng Linh Lan vẫn đưa vào miệng mến thử, một cảm giác tê tê trên đầu lưỡi, nàng suýt vì vui mừng mà nhảy lên ôm Lâm Y.
Ớt, một loại quả khiến cho vị giác của con người cảm thấy bị kích thích. Được dùng rất nhiều trong chế biến, có nó món ăn sẽ trở nên đặc sắc hơn.
“Lâm Y cảm ơn huynh, thật sự cảm ơn huynh, huynh mau nói huynh lấy quả này ở đâu vậy. Huynh chỉ cho ta có được không, vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Lâm Y, vẻ mặt Lâm Y có chút đỏ ửng, kiềm chế cảm xúc sau đó nhìn Linh Lan nói. Ta tình cờ phát hiện chúng mọc ở cách đây không xa, ta sẽ đưa nàng đến đó.